“Ủ rượu sáu giờ chiều, 12 giờ sau..” Hai người ngồi kề nhau nhìn hai chiếc chum nhỏ trước mặt.
“Sáu giờ sáng mai.” Kỳ Thư tiếp lời anh.
"Vậy chúng ta phải dậy sớm, em dậy được không?" Tề Vị An biết rõ thói quen trên giường của cô.
“Đi ngủ sớm thì có thể dậy sớm.” Cô cả người chồm lên bàn bếp, ngón tay móc cúc áo anh, “Chúng ta đi ngủ sớm nhé?”
Dưới sự huấn luyện của cô, Tề Vị An có thể hoàn toàn hiểu được tín hiệu và phản ứng gần như ngay lập tức, anh đưa tay muốn bế cô đi lên phòng trên lầu.
Kỳ Thư né tránh, "Khóa cửa lại."
Cô bảo anh khóa cửa tầng một, sau đó kéo bốn tấm rèm cửa sổ ở tầng một lại, cô thấy mặt bàn ăn cũng khá rộng rãi.
Tề Vị An làm xong, quay người ôm eo cô, trong sự dịu dàng có chút thiếu kiên nhẫn.
Kỳ Thư bỗng nổi lên một suy nghĩ xấu xa.
"Ngoan nào ~" Cô đẩy nhẹ vai anh, tay rảnh rỗi, sau đó chọn một quả nho từ giỏ còn lại bên cạnh đưa lên miệng ăn, "Anh có thích ăn quả nho này không?"
“Có.”
"Sao lại thích?"
“Lớn và ngọt ngào." Tề Vị An ngoan ngoãn trả lời.
"Sẽ có phần thưởng cho câu trả lời đúng."
Kỳ Thư liếʍ chỗ nước nho còn sót lại quanh miệng, sau đó cắn thêm quả nho chín trên miệng, "Nếm thử đi, quả này ngon hơn quả vừa rồi."
Tề Vị An đưa miệng tới, môi trao đổi nho, rồi dùng đầu lưỡi xoay tròn, mơ hồ đáp: "Thật ngon.”
"Nó có ngọt không?"
"Ngọt."
“Một trái đủ chưa?” Kỳ Thư tinh quái hỏi.
“Không đủ.”
Kỳ Thư quay người nhét một trái nho vào miệng anh, “Trái này thì sao, ngọt không?” Giương lên gương mặt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Không đủ ngọt.” Tề Vị An mong đợi nói, không ăn từ miệng Kỳ Thư, không ngọt.
“Em sẽ cho anh thứ ngọt hơn.”
Kỳ Thư bắt lấy môi anh, hôn mạnh, cô lè lưỡi ra anh lập tức nút lấy, hai người hôn lấy nhau say đắm, cô nằm dài lên bàn ăn, tóc rũ hết ra phía sau.
Ngay lúc anh rời môi đi, cô nhanh chóng mở toang áo sơ mi trên người, quần cũng cởi sạch, thân thể trần trụi nằm trên bàn.
Tề Vị An một thân quần áo chỉnh tề, chưa kịp phản ứng, nhìn xuống cô.
“Ăn như này, sẽ rất ngon...” Kỳ Thư lấy một trái nho trong giỏ, dừng trong giây lát, rồi cầm nó nhẹ nhàng lần mò trên người mình.
Tay di chuyển trái nho từ chiếc cổ thon xuống bầu ngực no đủ, còn điểm ở giữa đó vài cái, rồi tiếp tục mò mẫm từ eo xuống phía dưới...
Tề Vị An trán nổi rõ gân, nuốt nước miếng, chăm chú nhìn trái nho xuyên qua lớn lông thưa thớt xuống cái động thu hút phía dưới.
Cô tự cầm trái nho, xoa xoa hạt đậu nổi cứng, “Sao nào, anh muốn ăn trái nho này không?”
“Muốn, anh muốn ăn...” Anh gần như trả lời ngay lập tức.
“Vậy tới ăn đi.” Kỳ Thư dang rộng chân, dứt khoát nhét trái nho vào ** của mình.
Tề Vị An bất ngờ khi thấy trái nho đã bị để vào đó, không hiểu nhìn cô.
Không cho anh thời gian tìm hiểu, cô đè đầu anh xuống, chân gác lên vai anh cho mặt anh nhắm thẳng vào nơi đó của mình.
Kỳ Thư câu dẫn nhắc nhở, “Anh nút nó ra đi, bị kẹt rồi...” Còn không quan tâm làm việc xấu, mà nở nụ cười dụ hoặc.
Tề Vị An ngoan ngoãn nghe lời, lập tức đưa miệng tới, trước đó chỉ mới hôn qua nơi này vài lần, không có nhiều kinh nghiệm, anh chỉ mυ'ŧ lấy cánh hoa, sẽ không thể ra nổi.
“Ưm ư...” Cô thoải mái rêи ɾỉ, “Anh lấy ra, A... không được để kẹt, kẹt bên trong không được đâu.”
Anh nghe thấy thì sợ hãi, tiếp tục vẫn không được, liền phút chốc lè lưỡi ra lẻn vào bên trong.
Trái nho vào khá sâu, lưỡi anh càng lần mò vào, theo đó có dòng nước từ trong rỉ ra.
Tề Vị An trực tiếp cuốn lấy, đưa vào miệng nếm nếm, hương vị cũng thật được.
“Ứ ưʍ...” Kỳ Thư kêu lớn, theo sự miệt mài của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ tăng cao.
Tức khắc cô hét lớn, “Tránh, em ra... Em ra... Anh!” Trước mắt cô lập tức phủ một màu trắng xóa, cả thân thể co giật liên hồi.
Anh không tránh, nước từ ** bắn lênh láng trái nho bên trong cũng theo ra ngoài, trực tiếp vào miệng anh.
Tề Vị An không ngại ngần, liền nhai xuống bụng.
Kỳ Thư tới khi choàng tỉnh, đã thấy cổ họng anh ‘ực’ một cái, nuốt hết rồi.
“Anh sao lại nuốt vậy hả?” Cô nhanh ngồi dậy, nắm lấy mặt anh.
Cô chỉ giỡn một chút thôi, muốn cho anh liếʍ một chút rồi sẽ tự lấy trái nho ra, không ngờ nó lại tuôn ra mà anh lại dễ dàng nhai nuốt nó xuống như vậy.
“Mau đi súc miệng, móc hết ra.”
“Không sao cả, nho ngọt hơn thật mà.” Tề Vị An lắc đầu, còn nhoãn miệng cười một cái.
Kỳ Thư nhăn mày, cảm thấy thật có lỗi, cô hôn hôn lên môi anh, tay đặt lên đũng quần vẫn luôn độn lên cao của anh.
“Anh đã nuốt hết, lần này không thoa lên nó được rồi.” Tề Vị An thật tình nói.
Thoa lên, là thoa nên vật của anh trước khi vào. Thật là, sao anh lại ngây thơ như vậy chứ.
Kỳ Thư suy nghĩ trong lòng, càng đối với sự bạo gan của mình thấy có lỗi hơn, “Không sao, vẫn vào được bình thường.”
Cô tuột quần anh xuống, lấy ** cứng rắn ra ngoài, tay thuần thục cử động lên xuống.
Tề Vị An trụ tay hai bên cạnh bàn, cho cô ngồi trọn vào lòng anh, anh thở hỗn hểnh nhìn người con gái đang chăm chỉ sục vật đó cho mình.
Cô vốn muốn làm bằng tay cho anh ra trước, nhưng bị anh kêu dừng lại.
“Kỳ Thư... sẽ mỏi tay đó, mai không cầm nắm được.” Giọng Tề Vị An có chút kìm nén, tay ôm lấy bờ vai cô.
“Biết rồi...” Kỳ Thư như được rót mật vào tim, có chút suy suy nghĩ nghĩ.
Dứt khoát cúi thấp đầu, hôn một cái lên đầu ** đầy gân guộc của anh.
Rồi tự nhiên như không có chuyện gì, ngẩng đầu lên, “Anh vào đi.”
Tề Vị An bất ngờ, đến trố mắt, “Em vừa làm gì vậy, hôn nơi đó không sạch đâu.” Tay anh để trên môi cô, xoa xoa đi.
Kỳ Thư cười tươi, “Sạch, chúng ta đều sạch.”
Ngay khi anh không để ý, cô cầm vật cương cứng hướng về đoá hoa đang hé mở của mình, dứt khoát đẩy mông tiến vào.
“Ây.” Tề Vị An kêu lên, “Em thật là.”
Anh lập tức đè cô ra sau bàn, rất nhanh kiểm soát thế cuộc, tự mình mạnh mẽ hành động.
Không biết rốt cuộc lần làʍ t̠ìиɦ lần này kéo dài bao lâu, nhưng họ đã làm rất nhiều tư thế, trước sau ngang dọc trên bàn đều đã thử qua.
Kể từ lần đó, Kỳ Thư không bao giờ ăn nho như bình thường được nữa.