Nhưng Chu Hoài Dân có sở thích khác, thích nhìn cô ấy tự an ủi, ở trước mặt hắn làm loại chuyện này, bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Tống Nhã Chi cảm giác rất không được tự nhiên, thậm chí cô ấy còn cảm thấy rất ghê tởm.
Cho nên nói thật, bây giờ Chu Hoài Dân chết rồi, đối với cô ấy mà nói là một sự giải thoát.
Nhưng cho dù như vậy, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Chu, trừ phi, cô ấy có bạn đời khác ở trong lòng mình.
Nhưng mà, ai lại muốn một góa phụ như cô ấy cơ chứ?
Tống Nhã Chi nghĩ đến những thứ linh tinh này, cảm giác mờ mịt và thấp thỏm.
"Tuyết Nhi, tại sao con lại sa thải các cô ấy hết vậy hả?"
Sáng hôm sau, Chu Diệc Tuyết đang làm việc trên máy tính trong phòng làm việc, Tống Nhã Chi đẩy cửa đi vào, có chút kinh hoảng hỏi.
Cô giương mắt nhìn qua, hôm nay người phụ nữ này mặc một cái váy màu trắng rất mộc mạc, nhưng dáng người lộ ra vẫn rất xinh đẹp, trên mặt rõ ràng có lớp trang điểm rất nhạt, dù thế vẻ quyến rũ vẫn rõ ràng đến mức khiến cho ánh mắt cô phải dừng lại.
“Con sa thải người khác là chuyện bình thường, có trả thêm ba tháng tiền lương cho họ." Chu Diệc Tuyết thu hồi tầm mắt, thản nhiên trả lời.
Ngay tối hôm qua, cô đã sa thải mấy người giúp việc trong nhà, chỉ để lại một bà Lưu.
“Con còn sa thải tài xế nữa, làm sao chúng ta có thể ra ngoài bây giờ?" Tống Nhã Chi có chút sốt ruột, cơ thể mềm mại nằm trên bàn, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng lên xuống không ngừng.
Chu Diệc Tuyết có chút hứng thú ngắm nhìn cảnh đẹp này, không nhanh không chậm trả lời: "Còn có mẹ mà, hẳn là mẹ sẽ không có vấn đề gì với việc dọn dẹp chứ nhỉ? Khi nào mẹ muốn ra ngoài thì gọi con, dạo gần đây con không bận.”
"Còn nữa, buổi trưa con muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của mẹ, có được không, mẹ?" Ngay sau đó Chu Diệc Tuyết lại nói, tay chống cằm, chờ mong phản ứng của người phụ nữ này.
Tống Nhã Chi vốn còn muốn nói gì đó, nghe vậy thì sửng sốt, cô ấy rụt người lại, ngón tay sửa sang mái tóc vốn đã rất mượt mà, nhẹ nhàng trả lời: "Được chứ, con muốn ăn món gì? Mẹ đi chuẩn bị đây.”
“Món gì cũng được ạ." Chu Diệc Tuyết nói xong, chuyển sự chú ý sang máy tính, tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
Tống Nhã Chi vẫn có chút tay nghề nấu ăn, tới phòng bếp, cô ấy hỏi bà Lưu một chút công việc, lập tức mặc tạp dề vào, bận rộn nấu nướng.
Bữa cơm trưa này cô ấy đã giằng co làm trong suốt hai tiếng đồng hồ, cô ấy làm vài món ăn có cả mặn lẫn chay.
Lúc bưng đến bàn ăn, mới phát hiện Chu Diệc Tuyết đã ngồi ở phòng khách, đang nói cười gọi điện thoại.
Chu Diệc Tuyết nhanh chóng đi tới ngồi xuống, Tống Nhã Chi giúp cô múc cơm ra, lại đưa đũa, có chút chờ mong nói: "Có phải con đã đợi lâu rồi không? Mau nếm thử tay nghề của mẹ đi, xem thử có thích hay không.”
Cô ấy từng làm đồ cho Chu Hoài Dân vài lần, mỗi lần ăn xong người đàn ông này đều khen không dứt miệng, chắc hẳn khẩu vị của con gái hắn cũng sẽ không khác với hắn là bao.
Chỉ thấy Chu Diệc Tuyết ăn hai miếng sườn, đôi mày thanh tú lập tức hơi nhíu lại, lại gắp hai miếng đậu đũa, sau khi chậm rãi ăn xong, lập tức buông đũa xuống.
Cô cầm lấy khăn giấy lau miệng, nhìn cô ấy không có cảm xúc gì nói: "Con ăn no rồi, vất vả cho mẹ rồi.”
Hả? Làm sáu món ăn, ăn mấy miếng lập tức no? Tống Nhã Chi ngây người một lát, sau đó vội vàng nói: "Là mẹ làm không hợp khẩu vị của con sao? Hay là con ăn thử mấy món này xem?”