Trong đám tang của Chu Hoài Dân, lần đầu tiên Chu Diệc Tuyết nhìn thấy mẹ kế của cô.
Người phụ nữ này một bộ váy lễ phục màu đen, mái tóc dài được búi lên, vẻ mặt bi thương, nhưng Chu Diệc Tuyết chỉ để ý đến vẻ quyến rũ giữa gương mặt đôi mày của cô ấy, dáng người yểu điệu lại hấp dẫn.
Khó trách Chu Hoài Dân đã năm mươi tuổi rồi mà còn muốn cưới cô ấy, cùng lắm chỉ mới hai tháng thôi đã đột tử tại đầu đường, cũng không biết hắn có lên giường cùng với cô vợ xinh đẹp yểu điệu này của hắn hay không.
Đám tang kết thúc, tiễn đưa tân khách xong xuôi, Chu Diệc Tuyết cùng với người mẹ kế của mình ngồi trên chiếc xe Bentley màu đen trong nhà.
Trên ghế sau, hai người im lặng không nói gì, qua hồi lâu, người phụ nữ ở bên cạnh cô mới nhẹ nhàng mở miệng: "Diệc Tuyết, mẹ không xứng đáng với cha của con, mẹ đã không chăm sóc tốt cho ông ấy..."
“Cũng không phải do mẹ đâm chết, cho dù là ai đâm, thì tôi cũng rất muốn cảm ơn người đó." Chu Diệc Tuyết thản nhiên ngắt lời, hoàn toàn không thèm để ý tới lời nói như vậy sẽ bị tài xế nghe thấy.
“Diệc Tuyết, sao con có thể nói như vậy? Thật ra ba của con rất yêu con, mẹ thường xuyên nghe ông ấy nhắc tới con, sợ con sống ở bên ngoài không tốt." Người phụ nữ nhíu mày, có chút sốt ruột nói với cô.
"Cái này không quan trọng, quan trọng là, sau này mẹ tiếp tục ở nhà họ Chu, hay là gả cho người khác? Mẹ và Chu Hoài Dân đã lên giường với nhau chưa?"
Giọng điệu đó, thật giống như đang hỏi sáng nay cô ấy ăn cái gì.
“Ông ấy là ba con, bây giờ con còn muốn gọi thẳng họ và tên của ông ấy ư? Mẹ muốn thủ tiết vì ông ấy, mẹ không muốn đi đâu cả." Người phụ nữ nói, cô ấy ngồi ngay ngắn trên ghế.
“Cho nên hai người đã lên giường chưa? Ông ta đã già như vậy rồi, còn có thể cương lên à?" Chu Diệc Tuyết trào phúng nói.
“Diệc Tuyết, con... Thật quá đáng!" Người phụ nữ nói xong, vung tay đánh cô.
Có điều bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia bị Chu Diệc Tuyết bắt được, cô kéo người phụ nữ này vào trong lòng mình, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia.
“Mẹ, mẹ gả cho Chu Hoài Dân, không phải là bởi vì tình yêu đích thực đó chứ? Mẹ muốn bao nhiêu tiền, nói giá đi." Giọng Chu Diệc Tuyết rất lạnh lùng, trong lòng cũng rất kinh ngạc vì vẻ yểu điệu và sự mềm mại của người phụ nữ này, vừa mới ôm cô ấy mà thôi, thể xác và tinh thần của cô đã có chút sung sướиɠ.
“Con buông mẹ ra..." Người phụ nữ giãy khỏi lòng Chu Diệc Tuyết, sắc mặt tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt.
cô ấy nhìn Chu Diệc Tuyết, kích động nói: "Con xem mẹ là loại người nào vậy hả?Tuy rằng mẹ mới gả vào nhà không lâu, nhưng đã xem nơi này trở thành nhà của mình, mẹ thích Hoài Dân, cũng thật lòng xem con là con gái của mẹ..."
“Lão già kia, có thể thỏa mãn mẹ sao?" Chu Diệc Tuyết nhìn mẹ kế của cô, tò mò hỏi.
“Không có..." Người phụ nữ cúi đầu.
“Vậy hai người làʍ t̠ìиɦ như thế nào?" Tai của tài xế đã sớm dựng thẳng lên, Chu Diệc Tuyết lại hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục hỏi.
“Con câm miệng đi... Diệc Tuyết, con tôn trọng mẹ một chút đi!" Người phụ nữ rất sụp đổ.
“Được, mẹ nhỏ, tiếp theo con sẽ rất tôn trọng mẹ." Chu Diệc Tuyết nói xong, thu hồi tầm mắt từ người phụ nữ này, nhắm mắt lại, bình tĩnh ngồi xuống.
Lúc này Tống Nhã Chi vô cùng bất an, cảm giác đứa con gái nhỏ hơn cô ấy năm tuổi này, cả người đầy gai góc.
Tuy nhiên cô ấy đối với Chu Hoài Dân, quả thật không có tình yêu gì, chỉ là coi trọng tiền của hắn, muốn cơm áo không lo sống qua ngày mà thôi.
Hai tháng nay, cô ấy và hắn từng nằm trên giường với nhau, nhưng không có gì xảy ra, Chu Diệc Tuyết nói không sai, hắn không thể cương lên nổi.