Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 8.4: Chỗ dựa

Trình độ của Hạ Trầm Quang không thấp, ít nhất là khi anh ấy đối diện với Trần Phi, anh ấy có thể chơi ở trình độ ngang bằng anh ta.

Thậm chí, đánh bại anh ta.

Đây cũng là điểm khiến Trần Phi ghét nhất ở Hạ Trầm Quang.

Một người đam mê nghiệp dư chưa từng trải qua huấn luyện bóng rổ chuyên nghiệp, vậy mà lại có thể chơi ở trình độ ngang bằng một sinh viên thể dục chuyên nghiệp được huấn luyện năm, sáu năm như anh ta, thậm chí còn có thể nói là chơi tốt hơn.

Trần Phi ghét anh ấy ghét đến mức ngứa ngáy răng lợi, thỉnh thoảng lại đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ấy, xoi mói anh ấy.

Thế nhưng, thi đấu bóng rổ không phải màn trình diễn của một cá nhân nào đó mà là sự đoàn kết hợp tác của một nhóm người.

Hạ Trầm Quang không dẫn dắt được đội ngũ của mình, họ cũng không thể đánh thắng đội tuyển của trường.

Cuối cùng, Trần Phi thực hiện một cú úp rổ mạnh bạo, Hạ Trầm Quang ngã phịch xuống dưới bảng bóng rổ.

Hai tay Hạ Trầm Quang bấu chặt xuống sàn nhựa, dùng sức đến nỗi móng tay trắng bệch.

Anh ấy có ước mơ, anh ấy đam mê bóng rổ, nhưng từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu sống tại nhà cậu, có được miếng cơm ăn cho no bụng đã là một ước mong quá xa xỉ rồi, anh ấy không có cơ hội bước chân trên con đường thực hiện ước mơ, cũng không có ai ủng hộ anh ấy.

Anh ấy chỉ có thể không ngừng luyện tập, ngay cả khi không có phương hướng nhưng anh ấy vẫn luyện tập, chỉ mong một ngày nào đó mồ hôi có thể tưới nước cho cây giống ước mơ.

Chỉ mong một ngày nào đó, anh ấy có thể tiến xa hơn và đạt đến đỉnh cao trên con đường này...

Sau khi lên đại học, anh ấy từng thử gia nhập đội tuyển của trường, nhưng sau khi Trần Phi chơi một trận bóng rổ với anh ấy xong thì không đưa ra bất kỳ lý do nào hết, thẳng thừng từ chối anh ấy luôn.

Anh ta sợ Hạ Trầm Quang, anh ta không thể chấp nhận khi đội tuyển của trường có một người mạnh hơn mình.

Cố gắng suốt nửa năm trời, nào là chạy đến văn phòng của Đoàn thanh niên, nào là mời các đàn anh ở Đoàn thanh niên đi ăn, cuối cùng Hạ Trầm Quang cũng thành lập được một câu lạc bộ bóng rổ của riêng mình.

Tiêu Ngật là bạn thân của anh ấy và cũng là người đầu tiên gia nhập đội bóng, tiếp đó chính là Tiền Đường Khương.

Chàng trai dáng người to béo này chơi bóng không ổn nhưng lại quản lý công việc hậu cần giúp anh ấy khá tốt, mặc khó mặc khổ, không quản điều gì, tuy bình thường làm ăn cũng hay lèm bèm lắm lời, nhưng chưa từng vắng mặt một ngày nào.