Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 8.5: Chỗ dựa

Đối với đơn đăng ký tham gia giải đấu bóng rổ lần này, Hạ Trầm Quang đã cầu xin chủ nhiệm của phòng thể thao suốt một thời gian dài, hôm nào cũng đến chặn cửa, nhiễu đến mức chủ nhiệm nhìn thấy anh ấy là nhức đầu, cuối cùng cũng ký tên và đóng dấu cho anh.

Chỉ cần thắng được đội tuyển của trường là đội bóng rẻ rách của họ có thể đại diện nhà trường tham gia giải đấu bóng rổ đại học toàn quốc rồi.

Nhưng...

Khoảng cách giữa ước mơ và thực tế giống như vực sâu thăm thẳm, khó mà vượt qua.

Hạ Trầm Quang ngã xuống đất, quả bóng rổ cũng rơi xuống đập vào người anh ấy.

Từ trước đến nay chưa từng đau thế này.

Dù cố gắng bao nhiêu cũng rất khó để chạm tới bờ bên kia của thành công.

Yêu mà phải biệt ly, cầu mà không được, đây đều là nỗi đau lớn nhất đời người.

Hạ Kinh Thiền nhìn dáng vẻ thất bại của chàng trai, trong lòng rất khó chịu.

Cô biết con đường theo đuổi ước mơ của bố không hề thuận buồm xuôi gió, ngược lại còn gặp đủ khó khăn và hiểm trở.

Ông không phải loại tư chất trời sinh, dựa vào niềm đam mê cháy bỏng, nỗ lực gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần so với những người khác thì mới có thể bước trên con đường trở thành vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp.

Nhưng ước mơ còn chưa ra khơi đã bị tuyên bố kết thúc.

Trên con đường theo đuổi ước mơ, Hạ Trầm Quang là một dũng sĩ cô độc và cũng là một kẻ thất bại.

“Rác rưởi.”

Trần Phi nhìn xuống anh ấy từ trên cao, nhấc chân giẫm lên quả bóng rổ trước mặt anh: “Chỉ bằng cái trình độ lơ mơ của các cậu mà cũng đòi chơi giải chuyên nghiệp à? Đúng là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao.”

Quả bóng rổ bị anh ta nhấc chân đá bay vào tường: “Nhưng... một đội bóng rác như vậy, cứ để các cậu thoi thóp hơi tàn tồn tại chừng mười ngày nửa tháng nữa cũng không ảnh hưởng gì, các cậu cứ diễn xiếc tiếp đi, tôi lại muốn xem xem cuối cùng các cậu có thể tạo ra trò hề gì.”

Nói xong, đám sinh viên thể dục nghênh ngang rời khỏi sân bóng rổ.

Mà một thân hình màu trắng tinh khác lại lướt qua đám người đen như quạ bọn họ để đi về phía này...

“Xin hỏi, đội các cậu có tuyển người không?”

Giọng nói của anh lạnh lùng và trong trẻo, giống như cơn gió thổi qua cánh đồng hoang vắng.

Mọi người đều ngước mắt nhìn qua, lại thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đi ngược sáng, thong dong bước vào sân bóng rổ.

Làn da màu trắng lạnh mịn màng, ánh chiều tà bao phủ đường nét sắc bén của anh, chàng trai như một vị thần giáng xuống.

Hứa Thanh Không.

Anh đi thẳng đến trước mặt Hạ Trầm Quang, cụp mắt, nhìn xuống anh ấy từ trên cao: “Cậu là đội trưởng?”

Hạ Trầm Quang ngơ ngác gật đầu.

“Tôi muốn gia nhập đội bóng rổ của các cậu.”

“Cậu... cậu chắc chứ?”

“Chắc.”

Mọi người có mặt tại hiện trường đều không kịp phản ứng, chỉ có một mình Hạ Kinh Thiền rưng rưng nước mắt.

Cuối cùng anh cũng đến rồi!

Hai siêu sao cạnh tranh đến mức một mất một còn, khó phân cao thấp trong giới bóng rổ tương lai đã gặp nhau tại thời điểm này.

Bánh răng số phận bắt đầu đảo ngược.

Từ giờ trở đi, họ sẽ kề vai sát cánh, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của đối phương, cùng nhau vươn tới đỉnh cao vinh quang.