“Chắc chắn không phải vì chuyện này.” Tiền Đường Khương ra vẻ đàng hoàng giải thích: “Nguyên nhân chủ yếu là... em ấy quá xinh, tôi sẵn sàng chống đẩy 10.000 cái vì em ấy.”
“...”
Cái bà mẹ nó, thế thì khác gì!
“Bây giờ nam nữ bình đẳng.” Từ Văn Dương vẫn không chịu thôi, nói tiếp: “Tôi muốn thi với cô ta! Tôi thắng thì cho tôi gia nhập nhóm hậu cần.”
Tiền Đường Khương bất lực nhìn về phía Hạ Kinh Thiền: “Thằng ngu này bảo muốn thi với em.”
Từ Văn Dương: “Nói ai ngu đấy!”
Tiền Đường Khương: “À, xin lỗi, xin lỗi.”
Bị lây của Tiêu Ngật rồi, bất cẩn một cái là nói ra lời trong lòng luôn.
Hạ Kinh Thiền đứng dậy, uể oải nói: “Thi cái gì?”
“Chơi bóng rổ đi.”
“Hả! Chơi bóng rổ thì tôi tệ nhất rồi, tôi không biết chơi.” Nhìn Hạ Kinh Thiền có vẻ hơi hoảng.
Khóe miệng Từ Văn Vương nhếch lên nở một nụ cười khẩy: “Tôi thắng thì cho tôi gia nhập nhóm hậu cần, cô thua thì cúi mình trước mặt tôi, xin lỗi tôi vì vụ hôm qua vu oan tôi.”
Hạ Kinh Thiền lộ ra vẻ mặt nơm nớp lo sợ: “Tôi thua thì tôi sẽ cúi mình 360 độ xin lỗi anh, vậy lỡ như... tôi nói là lỡ như anh thua, anh đưa cho tôi 100 tệ là được.”
Từ Văn Dương dồn hết sức muốn làm cho cô đẹp mặt, nghe cô nói thế thì đồng ý luôn: “Được.”
Hạ Kinh Thiền thở dài, nhìn về phía Hạ Trầm Quang để cầu cứu.
Hạ Trầm Quang đang xoay bóng trên đầu ngón tay, thấy cô gái bất lực nhìn về phía mình thì trái tim mềm nhũn, động viên cô: “Không sao đâu con gái, chơi với cậu ta, thua cũng không mất mặt.”
Hạ Kinh Thiền hít một hơi thật sâu, gật đầu thật mạnh.
Có bố ở đây cũng như uống một viên thuốc an thần, cô chẳng sợ gì hết.
Hạ Trầm Quang ném bóng rổ cho cô, Hạ Kinh Thiền giơ tay bắt bóng, dựa theo những động tác trước đó bố từng dạy cho cô, quả bóng tùy ý trượt quanh ngón tay cô.
Âm thanh giòn tan khi kim loại va chạm vào nhau phát ra từ vài chuỗi vòng tay sợi nhỏ, tỏa ánh sáng rực rỡ dưới ánh hoàng hôn chiếu vào qua khung cửa chéo.
Từ Văn Dương đang định tiến tới giành bóng, thề sẽ hành hạ cô một trận nhớ đời, nhưng ngay giây tiếp theo, Hạ Kinh Thiền giơ một tay lên, ném quả bóng trong tay về phía bảng bóng rổ.
Động tác không chuyên nghiệp lắm nhưng...
“Vυ't” một cái, bóng đã đi vào rổ.
Từ Văn Dương: ???
Anh ta cũng đơ luôn rồi.
Cái quái gì vậy! Cô ta còn chưa ngắm chuẩn, dùng một tay ném một phát, thế mà đã vào rồi?
Hạ Kinh Thiền...
“Thật ngại quá, ném bừa thôi! Thuần túy là bất ngờ!”
Mấy chàng trai đứng xem không kiểm soát được đầu gối của mình, lại muốn quỳ gối với cô.
Cô gái này... là ông trùm ở ẩn thật sự đấy.