Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 7.6: Quỳ gối

Anh ta đi đến trước mặt người dẫn đội phụ trách nhóm hậu cần - Tiền Đường Khương, chào hỏi tự nhiên với anh ấy như người đã quen thân từ lâu: “Anh Hạ bảo tôi qua đây, gia nhập nhóm các cậu.”

Tiền Đường Khương căn bản không muốn tuyển thành phần bất hảo này vào nhóm, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn quằn quại: “Thế thì gì nhỉ? Nhóm hậu cần chúng tôi vừa mệt vừa khổ, làm ơn mắc oán, ở trong đội thì nhặt bóng lau sàn, ra bên ngoài thì cười làm lành nói lời hay ý đẹp, chủ yếu là mài giũa tâm trí, lấy đam mê làm động lực...”

Nói xong, anh ấy chỉ vào Hạ Kinh Thiền đang ngồi bên cạnh: “Đây, cậu nhìn em gái này đi, mới gia nhập nhóm hậu cần chúng tôi chưa đầy mười phút mà đã gầy thành ra cái gì rồi này.”

Hạ Kinh Thiền cười đến mức khóe miệng cũng sắp không khép lại được.

Những người bên cạnh Hạ Trầm Quang, ai nấy cũng là nhà sáng tạo tiểu phẩm như vậy nhỉ. Đừng chơi bóng rổ nữa, lập đội làm talk show có khi còn có triển vọng hơn đấy.

Từ Văn Dương phớt lờ lời khuyên thân thiện của Tiền Đường Khương, dù sống dù chết cũng muốn gia nhập nhóm hậu cần.

Còn Tiền Đường Khương thì lại dù sống dù chết cũng không muốn cho anh ta gia nhập, thằng biếи ŧɦái thích lấy cốc của đồng đội để uống nước như vậy, ai dám giữ anh ta ở lại trong đội chứ!

“Thế thì cái gì nhỉ... Phỏng vấn trước đã.” Anh ấy chỉ có thể nói như vậy.

“Tôi vẫn phải phỏng vấn á?”

Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ không thể tin nổi vào tai mình của anh ta, Tiền Đường Khương thấy hơi khó chịu: “Dù Thiên Vương Lão Tử đến đây cũng phải phỏng vấn.”

Từ Văn Dương xắn tay áo lên, bực bội nói: “Được, vậy cậu nói xem, phỏng vấn như thế nào?”

Tiền Đường Khương: “Chống đẩy 10.000 cái, gập bụng 100.000 cái, vừa làm vừa giải giả thuyết Riemann và giả thuyết Goldbach ra, tiện thể đánh bại luôn bệnh ung thư.”

Từ Văn Dương: ...

Anh ta quay đầu nhìn về phía Hạ Trầm Quang, lên án hành vi của anh ấy: “Người dẫn đội phụ trách nhóm hậu cần của anh bắt nạt người khác này!”

Hạ Trầm Quang đập bóng: “Thế thì cậu cho cậu ta bắt nạt một tí đi, bình thường cậu ta lau sàn nhặt bóng khá vất vả, bực bội trong người lâu quá rồi.”

Từ Văn Dương tức muốn chết, quay đầu nhìn thấy Hạ Kinh Thiền đang ngồi ở khu vực hậu cần, khóe miệng mỉm cười, như thể đang chế giễu anh ta vậy.

“Cô ta là người của nhóm hậu cần à?” Anh ta hỏi Tiền Đường Khương.

“Đúng vậy.”

“Các cậu cũng bắt cô ta chống đẩy 10.000 cái à?”

Tiền Đường Khương: “À, em ấy thì không cần.”

“Chỉ vì cô ta là con gái nên các cậu mở cửa sau à?”