Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 7.4: Quỳ gối

Tiền Đường Khương giơ ngón cái với cô: “Thấu hiểu đấy!”

Hạ Kinh Thiền: “...”

Đừng mơ!

“Ôi.”

Tiền Đường Khương thở dài, phóng tầm mắt nhìn về phía sân bóng rổ vắng tanh vắng ngắt: “Những người giỏi thật sự, người ta đều chạy sang đội bóng rổ của đám Trần Phi hết rồi, câu lạc bộ nghiệp dư này của bọn anh... thật sự không tuyển được người.”

Hạ Kinh Thiền nhìn Tiền Đường Khương, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết.

Cô quen chú Tiền Đường Khương này, hồi cô còn nhỏ, chú ấy rất hay đến nhà chơi, thậm chí còn từng bế cô nữa.

Chú ấy là bạn tốt của bố cô rất nhiều năm rồi, cho dù sau khi bố cô tàn tật, rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn, rất nhiều bạn bè đều không qua lại nữa, nhưng chú Tiền Đường Khương vẫn rất nhiệt tình liên hệ công việc, tìm đường làm ăn buôn bán giúp ông.

“Được, vậy em gia nhập nhóm hậu cần, sau này mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn ạ.”

“Thẳng thắn!” Tiền Đường Khương vỗ cái bốp vào bả vai gầy nhỏ của Hạ Kinh Thiền, suýt đã vỗ cho cô quỳ hẳn xuống: “Sau này em chính là người của lão Tiền anh rồi, ai bắt nạt em, cứ việc nói cho anh biết!”

Cô đẩy cánh tay to khoẻ của ông chú này ra: “Anh Tiền, chúng ta nói thì nói, đừng động tay động chân, không phải ai cũng chịu được sức lực của anh đâu.”

Hạ Trầm Quang vừa dẫn bóng vừa nói với Tiền Đường Khương: “Kiểm tra em ấy cho cẩn thận, đừng có loại người gì cũng tuyển vào đây.”

“Thôi xin đấy, anh, anh nhìn hội trường đi, tổng cộng cũng chỉ có một em gái đến đăng ký, em có lựa chọn nào khác chắc?”

Hạ Trầm Quang liếc mắt nhìn Hạ Kinh Thiền, cô gái cười ngọt ngào, nhưng thậm chí nụ cười ấy lại khiến anh ấy cảm thấy sởn gai ốc.

Giữ chặt ví tiền.

.....

Hạ Kinh Thiền ngồi trên ghế, hai tay nâng má, xem đội bóng rổ phỏng vấn.

Không có người đến ứng tuyển chân hậu cần nữa, đợi mãi cuối cùng cũng có vài ba người đam mê bóng rổ tới phỏng vấn gia nhập đội chính.

Hạ Trầm Quang đấu 1v1 với họ, những ai vượt qua bài kiểm tra đánh giá của anh ấy mới được anh ấy cho gia nhập đội bóng rổ.

Là một đội trưởng, quả đúng là trình độ của anh ấy rất nổi trội, chỉ vài ba động tác đã đánh bại người ta, hơn nữa còn đẩy cuộc phỏng vấn vào thế áp đảo một chiều gần như không có sức chống trả.

Tiêu Ngật đứng bên cạnh không khỏi phàn nàn: “Chơi bời cái khỉ gì không biết! Chơi kiểu này thì hôm nay đảm bảo lại không tuyển được người nữa cho xem! Gặp phải loại đội trưởng bới lông tìm vết như cậu thì cũng đúng là được đáp lại phúc lành! Đội bóng rổ của chúng ta sẽ không bao giờ được truyền máu mới nữa, cứ đợi đến ngày giải tán tại chỗ đi! À này, kinh phí vẫn chia ra được đấy, đủ ra ngoài làm bữa lẩu.”