Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 5.4: Đêm lạnh

“Ừ thì... câu hỏi này vượt quá phạm vi rồi.” Hạ Kinh Thiền nói: “Tớ quan tâm đến chuyện lớn của đất nước hơn, không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như xổ số này kia lắm.”

Nội tâm vò đầu bứt tai, vô cùng hối hận.

Sớm biết có cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ như vậy thì cô đã khắc ghi trong lòng con số trúng thưởng xổ số của mỗi kỳ trong tám năm sau rồi.

Tô Mỹ Vân mỉm cười hỏi tiếp: “Vậy tớ sẽ hỏi một chuyện có liên quan mật thiết đến tớ, cậu nói xem, sau này tớ sẽ như thế nào, sẽ có một anh chồng vừa ưu tú vừa yêu thương tớ chứ?”

Hạ Kinh Thiền nhìn cô ấy, mỉm cười nói: “Cậu ấy à, cậu sẽ trở thành một cô gái vừa xinh đẹp vừa khỏe khoắn, tự do và độc lập. Trong tương lai, sự thành công của một cô gái sẽ không nằm ở việc cô ấy có một anh chồng ưu tú hay không, các cô gái sẽ đặt sự nghiệp của bản thân lên hàng đầu, chuyện tình yêu chỉ là gia vị trong cuộc sống thôi.”

Tô Mỹ Vân cảm thán nói: “Nói hay thật đấy!”

Bạn cùng phòng Kiều Kha lại nói: “Tớ vẫn quan tâm đến con số trúng thưởng xổ số hơn, hahaha, giàu có mới là lối thoát cuối cùng của cuộc sống!”

“À đúng rồi, tớ mách cho các cậu một cách làm giàu! Các cậu có thể đến xin chữ ký của Hứa Thanh Không, xin càng nhiều càng tốt.”

Hạ Kinh Thiền ra vẻ thần bí tiết lộ: “Tương lai anh ấy sẽ trở thành siêu sao bóng rổ NBA, chữ ký của anh ấy sẽ được bán đấu giá trực tuyến trên toàn thế giới đấy! Nhân lúc anh ấy còn là bạn học đại học, mau đi xin chữ ký đi! Xin mấy trăm, thậm chí mấy nghìn chữ ký vào, giàu to luôn đó.”

“Cậu nói Hứa Thanh Không á?”

“Đúng rồi.”

“Thôi đi, bắt chuyện với anh ta còn khó hơn trúng xổ số nữa.”

“Khoa trương thế cơ à?”

“Thật mà! Trường mình có nhiều cô gái thích anh ta lắm mà chưa có ai bắt chuyện với anh ta thành công, anh ta căn bản không ngó ngàng gì đến mọi người, cũng không cần biết cậu có ngượng hay không, những cô gái muốn theo đuổi anh ta đều phải chuẩn bị một trái tim thật lớn.” Kiều Kha nhún vai: “Tóm lại là tớ không làm được.”

Hạ Kinh Thiền nghĩ đến chỉ trong vòng một ngày hôm nay, tên này đã tự sát tận hai lần.

Tính cách anh lầm lì, tự đắm chìm trong biển cảm xúc bản thân, không giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Muốn khiến anh mở lòng, đã khó còn khó hơn.

Tô Mỹ Vân nói đầy ẩn ý: “Tớ khuyên các cậu nên tránh xa anh ta ra, đừng thấy người ta đẹp trai, dáng đẹp, giành được nhiều giải thưởng mà muốn theo đuổi, anh ta... không phải mối ngon đâu.”

Hạ Kinh Thiền thấy Tô Mỹ Vân có vẻ hiểu nội tình, cô vội vàng tiến tới dò la: “Sao thế?”

“Anh ta bị rối loạn lưỡng cực đấy.” Tô Mỹ Vân nói như thật: “Chẳng phải khoảng thời gian trước đã xảy ra chuyện đáng sợ đó à?”