Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 5.3: Đêm lạnh

“Khó khăn lắm anh mới có thể ngủ được một lúc, nếu bị muỗi quấy rầy, vậy con muỗi này đúng là tội lỗi tày trời.” Hạ Kinh Thiền nhét lọ dầu thơm vào tay anh: “Em nói thật đấy, cầm lấy đi, tìm một nơi nghỉ ngơi thật tốt, mất ngủ quả đúng là một chuyện rất suy sụp.”

Hứa Thanh Không lắng nghe những lời nói đầy chân thành của cô gái, trong lòng mơ hồ xuất hiện một gợn sóng mờ nhạt, nhận lấy ý tốt của cô.

Hạ Kinh Thiền nhìn theo bóng lưng vắng lặng của chàng trai khi anh sải bước rời đi, một lát sau, cô nói lớn tiếng với anh: “Hứa Thanh Không, có em ở đây, em sẽ không để anh có cơ hội coi thường mạng sống của mình một lần nữa đâu.”

Hứa Thanh Không nghiêng người, nhìn về phía cô.

Cô gái vẫy tay với anh, mỉm cười: “Sau này hôm nào em cũng đến chơi với anh.”

Hứa Thanh Không không đáp lời, chỉ khựng lại chừng mấy giây rồi lạnh nhạt rời đi.

.....

Hạ Kinh Thiền quay về sân thể dục, lúc này các bạn sinh viên trên sân cũng đã tỉnh dậy hết, ai cũng vô cùng khϊếp đảm vì cơn dư chấn vừa rồi.

Cô trở về chiếu của mình, Tô Mỹ Vân cũng tỉnh dậy rồi, cuống quýt kéo cô ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi cô: “Vừa nãy có dư chân nên tớ giật mình tỉnh dậy, không tìm thấy cậu, còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi cơ!”

“Tớ về ký túc xá lấy dầu thơm, ở đây lắm muỗi quá.”

“Dầu thơm đâu?”

“À... chưa lấy được.”

Hạ Kinh Thiền không muốn nói cho quá nhiều người biết chuyện Hứa Thanh Không tự tử.

Hai người báo tin bình an với nhau, sau đó lại nói chuyện với nhau sau khi trải qua kiếp nạn vừa rồi, Tô Mỹ Vân ôm ngực nói: “Tự nhiên có cảm giác như thể thế giới đến ngày tận thế, cậu nói xem liệu trận động đất này có đưa chúng ta đi thật không nhỉ?”

Kiều Kha - một cô gái khác cùng phòng ký túc nghe vậy bèn nói như thật: “Hồi trước tớ nhìn thấy trên mạng có người nói người Maya từng tiên đoán thế giới này sẽ bị hủy diệt vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 đấy.”

“Có thật không vậy!”

“Cả thế giới đều đang đồn ầm lên kìa, có vẻ hình như là thật đấy.”

“Ôi mẹ ơi, vậy chẳng phải chúng ta chỉ còn sống được bốn năm nữa thôi à? Thế lúc đó tớ mới chỉ tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm thôi.”

“Đúng đó, tớ còn chưa có bạn trai, còn chưa phất lên, còn chưa thưởng thức hết đồ ăn ngon trên thế giới, huhuhu, không muốn chết đâu.”

Hạ Kinh Thiền vừa gãi nốt muỗi đốt, vừa nói bằng góc nhìn của đấng toàn năng: “Yên tâm, tớ đảm bảo với các cậu rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 đâu.”

“Sao cậu biết?”

“Bởi vì... tớ đến từ tương lai mà.”

Thấy dáng vẻ nghiêm túc làm như có thật của cô, Tô Mỹ Vân cũng rất lắm trò, phối hợp với cô, hỏi: “Woah, bạn học Hạ Kinh Thiền đến từ tương lai thân mến, chắc cậu phải biết con số trúng thưởng xổ số kỳ sau là gì nhỉ?”