Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Cầu Thủ Bóng Rổ

Chương 2.7: Rơi xuống nước

Hạ Trầm Quang vẫn giữ nguyên tư thế đầu hàng, giơ hai tay lên cao, nhìn cô gái trong lòng: “Bỏ anh ra trước đã được không? Nếu muốn tìm người yêu thì vui lòng theo đuổi theo quy trình, đừng nhào tới rồi động tay động chân luôn như vậy, con gái mà, phải giữ ý giữ tứ một chút chứ, người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đâu.”

Hạ Kinh Thiền lau nước mắt ướt nhẹp ở khóe mắt đi, nhìn chằm chằm vào bố cô hồi lâu, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Ai thèm theo đuổi bố!”

“Em không theo đuổi anh thì sao lại làm như vậy?”

“Bố là bố con mà.”

“...”

Hạ Trầm Quang nhìn đôi mắt trong veo và thẳng thắn của cô, tự hỏi liệu có phải cô gái này đang chơi một trò gì đó rất mới với mình không.

“Thế rốt cuộc là em muốn cái gì?” Hạ Trầm Quang bất lực rút tay ra: “Nói thẳng đi, muốn cái gì?”

“Bố có tiền không? Trước khi xuyên không tới đây là buổi tối, con vừa đi làm về, còn chưa ăn tối nữa.”

Hạ Trầm Quang: “...”

Cô gái nhìn về phía anh bằng vẻ đáng thương, làm nũng gọi anh ấy một tiếng: “Bố ơi, con đói quá...”

Sau năm phút đồng hồ năn nỉ ỉ ôi, cô gái hài lòng thỏa dạ bỏ 20 tệ vào túi áo: “Con đến canteen xem thử trước đã, lát sẽ quay lại tìm bố.”

Hạ Trầm Quang nhìn cô gái đã đi xa, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, bấy giờ mới muộn màng nhận ra, có phải mình... bị lừa rồi không?

.....

Hạ Kinh Thiền vào canteen lấp đầy dạ dày của mình, tâm trạng thoải mái dạo quanh Trường Đại học Nam Du.

Lúc đi qua bảng thông báo trong trường, cô chợt nhìn thấy ngày tháng ngày hôm nay...

Ngày 12 tháng 5 năm 2008.

Vụ tai nạn xe hơi lần này đã khiến cô xuyên không về 20 năm trước, quay về thời đại học của Hạ Trầm Quang.

Trước khi Hạ Kinh Thiền kịp sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, cô bỗng nghe thấy bên cạnh có một cô gái hét ầm lên.

Cô ngẩng đầu nhìn qua đó, chỉ thấy cô gái kia chỉ về phía mặt hồ phía xa, run rẩy run giọng nói: “Có người... rơi xuống nước rồi!”

Cứu người quan trọng, Hạ Kinh Thiền bất chấp tất cả lao qua đó, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang trôi nổi trong hồ, không hề giãy giụa, bình tĩnh nghênh đón cái chết tới gần.

Hồ Tĩnh Trầm của Đại học Nam Du rất rộng, cũng rất sâu, lúc này sau khi trận động đất vừa xảy ra, hầu hết các bạn sinh viên đều tập trung ở bãi đất trống, rất ít người có mặt ở bên hồ.

Hạ Kinh Thiền không hề do dự, nhảy xuống nước như một con cá, bơi đến bên cạnh người kia, ra sức kéo anh lên bờ.

Lúc này anh đã bất tỉnh nhân sự rồi.

Hạ Kinh Thiền vén mái tóc ướt nhẹp trên trán anh ra, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của anh.

Đường nét sắc bén, ngũ quan rõ nét, anh tuấn sáng sủa.

Trái tim của Hạ Kinh Thiền như đánh rơi nửa nhịp.

Là ông ấy!

Trong trí nhớ của Hạ Kinh Thiền, ông và cô chỉ mới tạm biệt nhau khoảng vài tiếng đồng hồ, vậy mà một Hứa Thanh Không trưởng thành tao nhã đã biến mất, người hiện đang xuất hiện trước mắt cô lại là một chàng trai mặt mũi nhợt nhạt đang hấp hối.

Cơn đau âm ỉ nặng trĩu trong lòng lại ập đến.

Ra sức ấn mạnh vào l*иg ngực rắn chắc của chàng trai, cùng lúc đó nâng mặt anh lên, hô hấp nhân tạo cho anh.

Ngay tại khoảnh khắc cô phủ lên đôi môi mỏng của anh, Hứa Thanh Không mở mắt ra.

Đôi mắt đen như quạ không một gợn sóng nhìn chằm chằm cô gái đang kề sát vào mình.