Nam nhân ôn nhu, đoan trang kia làm nàng đang khóc lại thêm khóc đến mức không thể tự nén.
Hắn hôn lên khóe mắt, vỗ lưng nàng, không ngừng nói sau này sẽ không có người gây khó dễ cho nàng nữa.
Nàng âm thầm hạ quyết tâm phải nỗ lực thật tốt để không làm chính quân thất vọng.
Nhưng sự thật là nàng quá vô dụng, không biết một chút gì về tứ thư ngũ kinh, tâm tính yếu mềm, dễ bị lừa gạt.
Khi tiểu thị quân xinh đẹp kia được đẩy lên người của nàng cũng đúng lúc Lương Khanh đi tới.
Tay chân nàng luống cuống mà nhìn về phía hắn.
Hắn kéo lấy nàng ôm vào trong lòng ngực, dịu dàng nói đến lúc nàng phải uống thuốc rồi.
Nàng nhón chân hôn lên môi hắn.
Hắn thật sự là một tri kỷ tốt, lúc nào cũng nhớ nhắc nàng uống thuốc.
Thật ra về sau không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, chỉ là xung quanh nàng rất nhiều thị quân câm và điếc.
Lương Khanh nói trông bọn họ tàn tật rất đáng thương nên ngay lập tức thu nhận bọn họ.
Chính quân của nàng quả thật là trời sinh tâm địa hiền lành, tâm tính khoan dung.
Ngày qua ngày cứ trôi đi, nàng chưa từng hay biết những thay đổi kỳ lạ ngoài kia.
Chỉ là buổi sáng một ngày nọ khi tỉnh dậy thì Lương Khanh đã đang ngồi bên cạnh nàng, như đang đợi nàng thức dậy. Ngay sau đó hắn đưa ngọc tỷ đến trước mặt nàng.
Nàng nhìn ngọc tỷ truyền quốc mà bị dọa cho phát khóc.
Sắc mặt hắn không thay đổi mà ôm lấy nàng nói: “Thê chủ sợ gì chứ, sau này nàng lên ngôi cửu ngũ rồi sẽ không có ai dám ăn hϊếp nàng nữa. Lương Khanh cũng không lừa nàng.”
Nàng sắp bị dọa chết rồi. Nàng chỉ là con cá mặn có lý tưởng lớn nhất là trồng hoa khoe chim.
Giờ lại giao cả thiên hạ cho nàng. Không sợ mất nước hay sao?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn bị Lương Khanh bế ngồi trên ghế phượng mềm mại thoải mái.
Lương Khanh ngồi bên cạnh nàng buông rèm chấp chính.
Nàng như thành một linh vật, nàng nhẹ nhàng thở ra vì nàng không hiểu một chút gì về việc triều đình hết.
Nàng đã từng hỏi Lương Khanh tại vì sao muốn nàng trở thành nữ đế.
Lương Khanh nói đại hoàng nữ và nhị hoàng nữ đều đã chết nên theo lẽ tự nhiên thì đến lượt tam hoàng nữ.
Nghe thì có lý thật nhưng lại không đúng chỗ nào đó.
Đêm tân hôn của nàng, khi đó nàng còn nghiêm túc đọc sách học. Không thể ngờ từ kiếp trước lẫn kiếp này đây là lần đầu tiên nàng muốn nghiêm túc thử làm điều mới.
Nhưng rồi Lương Khanh trực tiếp đẩy nàng lên trên trường kỷ, hôn lấy môi nàng, hắn cởi hết y phục, dịu dàng nói: “Đây chính là bổn phận của hầu thân, nào đáng để bệ hạ tự thân đi học?”
Nàng suy nghĩ thì cảm thấy lời nói của hắn rất đúng.
Hơn nữa bước tiếp theo trong trí nhớ của nàng về kiếp trước cũng giống thế, không khác nhau lắm.
Vậy thì tùy hắn thôi.
Cuối cùng hậu quả là nàng bị hắn đùa giỡn đến nỗi khóc nấc lên.
Màn che khe khẽ chuyển động. hắn nắm tay nàng, vẫn luôn hôn lên lòng bàn tay nàng, đầu ngón tay còn lại của hắn giống như đang chơi đàn.
Động tác linh hoạt tinh tế, làn da trắng như tuyết của nàng dần dần ửng đỏ lên.
Đến cuối cùng ký ức của nàng về một ngày đó là tiếng hô hấp nóng rực của hai người.
Sau này cuộc sống của nàng đúng là giống như lời hứa hẹn của Lương Khanh, trôi qua rất thoải mái.
Đôi lúc Lương Khanh sẽ giận dỗi vì quan ngự sử khuyên can nàng nạp thêm quý phu.
Hoặc lại có thiếu niên xinh đẹp tới thông đồng với nàng.
Lương Khanh luôn lo lắng mình không còn xinh đẹp thì sẽ không được nàng thích nữa.