Nàng ấm ức nhìn hắn, “Văn Thanh công tử, gả cưới là chuyện chung thân đại sự, ngài không nên qua loa như thế, ta chỉ là thôn cô...”
Văn Thanh cười khẽ, “Ta không thiếu tiền, cũng không ham sắc đẹp, trong lòng nhiều năm qua vẫn không có ai.”
“Lúc nhìn thấy nàng, lòng ta liền bị nàng lấp đầy, mà nàng lại thiếu tiền bạc, cũng thiếu phu lang, ta gả cho nàng không phải vẹn cả đôi đường rồi sao?”
Lời hắn nói cực kỳ có đạo lý, đầu óc vốn đã không tốt của nàng lập tức xoay vòng vòng, còn bị hắn dụ dỗ đến gật đầu đồng ý.
Lúc động phòng, nàng còn tưởng là chỉ cần nằm chung giường là được, không ngờ Văn Thanh lại duỗi tay muốn cởi hỉ phục trên người nàng.
Hắn hôn lên gò má nàng, bàn tay nam nhân linh hoạt đến mức khiến nàng mặt đỏ tim đập nhanh.
“Kỳ lạ quá...” Nàng hơi cúi đầu, Văn Thanh đang cắn môi nàng thì lại có vẻ mặt đắc ý.
“Không có gì kỳ lạ, hồng mai núi tuyết, nước chảy róc rách, thê chủ của ta đúng là bảo bối.”
Nàng không nghe hiểu lời hắn nói, nhưng cảm giác ướŧ áŧ kia khiến tiểu cô nương chất phác mười tám năm ngây thơ cho rằng mình đã tiểu ra.
Mà đầu sỏ gây tội lại cười ha ha.
“Chỉ là bình bạc vỡ nên nước mới chảy ra mà thôi, nàng không phải xấu hổ.”
Vất vả mới kết thúc, hắn còn ôm nàng lẩm bẩm nói, “Sau này nàng không được phép nạp phu hầu, nếu có tiện nhân dám thông đồng với nàng, ta sẽ gϊếŧ hắn trước, sau đó mới nhốt nàng lại...”
Đêm ấy hắn dong dài nói rất nhiều, còn nàng thì đã cực kỳ mệt, chỉ câu được câu không đáp lời.
Quãng đời còn lại của nàng xem như được sống vô cùng thoải mái, ngoại trừ chuyện phu lang của nàng quá dính người.
---
Phiên bản dưới thị giác nam chủ.
Trên đời này nào có gì gọi là trùng hợp, rất nhiều chuyện chẳng qua cũng chỉ là do người ta tính kế tỉ mỉ mà thôi.
Lần đầu tiên Văn Thanh nhìn thấy nàng, lúc đó nàng đang ngây ngốc bán đồ ăn trên phố.
Đôi tay trắng nõn đầy vết chai.
Lúc ấy, trái tim trống rỗng của hắn đã được lấp đầy bằng hình bóng của nàng.
Nàng rất xinh đẹp, má đào mắt hạnh, chỉ là tính tình có chút nhát, giống như thỏ con, không dám ngẩng đầu nhìn người ta.
Hắn biết suy nghĩ của mình quá cực đoan, nào có ai hình dung nữ nhân đỉnh thiên lập địa như thế?
Nhưng nàng quả thực rất giống một con thỏ con.
Tất nhiên cũng đã hấp dẫn vô số ánh mắt đen tối.
Rất nhiều người thích nàng, nhưng nàng quá chất phác, luôn lấy lý do nhà nghèo từ chối những thiếu niên muốn bò lên giường nàng.
Nếu nàng biết lợi dụng sắc đẹp của mình, chỉ sợ nàng đã được sống thoải mái từ lâu rồi.
Hiện giờ nam nhân đều quá e thẹn, dù thích thì cũng phải tuân thủ nam đức không dám mở miệng, mà để nữ nhân chủ động.
Nhưng Văn Thanh thì khác, hắn đi ngược lại những người kia.
Nếu hắn đã nhìn trúng, thì chắc chắn phải có được.
Dù phải không từ thủ đoạn.
Những thiếu niên to gan bày tỏ tình yêu với nàng đã sớm bị hắn sai người xử lý.
Có một căn phòng, bên trong đều là tranh vẽ nàng.
Mỗi một hành động của nàng, đều nằm trong khống chế của hắn.
Ngày ấy tú cầu rơi vào tay nàng, chẳng qua cũng chỉ là kết quả đã được sắp đặt từ trước.
Văn Thanh rất vừa lòng với kết quả này.
Từ trước đến nay, hắn sẽ không cho người ta cơ hội từ chối, đặc biệt là những người ngốc nghếch thành thật như nàng.
Nàng giống như một con thỏ nhỏ ngây thơ rơi vào bẫy rập của hắn.
Tất cả những người có ý đồ đến gần hoặc muốn cướp nàng đi, đều đã bị hắn xử lý sạch sẽ.
Cuối cùng hắn cũng đã có được nàng.