Sau khi lỡ tay đỡ được tú cầu, nàng bị bắt cưới tiểu công tử kiêu căng nhiều tiền.
Thôn cô yếu đuối xinh đẹp x công tử bệnh kiều dính người.
Vào lúc cầm được tú cầu trên tay, nàng nghe thấy bên trong đám người phát ra tiếng động ồn ào đinh tai nhức óc.
Nàng khó chịu đến mức muốn lập tức vứt chiếc tú cầu của công tử nhà giàu số một ở đây đi.
Rõ ràng vừa rồi nàng chỉ đi qua, bị người ta xô đẩy một cái, sau đó chật vật ngã trên đất.
Tiếp theo... tú cầu không thể hiểu được mà xuất hiện trên tay nàng.
Nàng muốn vứt tú cầu đi, nhưng đột nhiên xuất hiện một tiểu lang quân mời nàng đi.
Nhìn tú lâu không hợp với mình trước mặt, nàng thấp thỏm đến mức không biết nên để tay chân thế nào.
Nàng đưa tú cầu cho lang quân đã dẫn mình vào đây.
Nhìn trên tú cầu còn dính một cọng cỏ trên người mình, gò má trắng nõn của nàng bắt đầu nóng lên.
“Xin... Xin lỗi...” Nàng lúng túng xin lỗi.
Trên người nàng mặc quần áo vải thô, lấy một chiếc khăn trải bàn ở đây ra so thì nó cũng tốt hơn chất liệu quần áo của nàng.
Trời sinh nàng nhu nhược, nhà lại chỉ có bốn bức tường, năm nay đã sắp mười tám nhưng cũng không có ai nguyện ý gả cho nàng, càng đừng nói đến những người gia đình phú quý.
Vì thế nàng cũng không lo lắng tú cầu này sẽ thật sự rơi vào tay mình.
Lang quân Tiểu Vũ và công tử cùng xuất hiện, hắn một thân bạch y, lưng đeo ngọc bội, giữa mày điểm chu sa, cực kỳ giống thần phần thanh lãnh trong miếu.
Nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị từ chối.
Không ngờ, tiểu công tử liếc nàng một cái, nàng tưởng hắn sẽ lấy lại tú cầu trong tay mình, nên vội vàng đưa tú cầu qua.
Nhưng ai ngờ, nàng trực tiếp bị hắn kéo vào lòng.
“Công tử... Làm vậy không phù hợp...” Nàng muốn lùi về sau, nhưng không ngờ đối phương từng bước ép sát.
“Đã giành được tú cầu của bản công tử, vậy thì đó sẽ là thê chủ của ta.”
Ngữ khí hắn tự nhiên, đến cả một người tính tình chất phác như nàng cũng biết đây là một người bá đạo.
“Công tử nói đùa, ta chẳng qua chỉ là cỏ rác, há xứng đôi ánh trăng sáng như công tử?” Nàng vắt hết óc suy nghĩ những câu chữ thô thiển mà nhiều năm trước được học, nàng chỉ muốn biểu
lộ sự nhút nhát của mình trước nam nhân phú quý này.
“Nàng đã cầm được, thì ta sẽ gả cho nàng, đó là quy củ.”
“Làm vậy không...”
“Ta chưa gả, nàng chưa cưới, đâu ra không hợp?”
“Ta cũng chỉ là cỏ...”
“Được rồi!” Tiểu công tử kia trực tiếp xen ngang lời nàng, hắn tiến lên trực tiếp hôn lên môi nàng, “Nàng phi lễ ta, nếu đã thế thì phải cưới ta!”
Nàng bị hành động ngang ngược không nói lý này dọa cho ngây người, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng không dám nhìn hắn, chỉ dám lau nước mắt mà nói, “Ngươi chơi xấu.”
Còn chưa chờ nàng nói xong, dòng người xung qua đã chen chúc xô đẩy.
Nàng bị kéo đi thay một thân hỉ phục màu đỏ.
Trên làn váy có đính ngọc trai quý giá, đế cả giày thêu cũng được khảm đá quý.
Mái tóc tán loạn của nàng được vén lên, làm lộ ra vầng trán xinh đẹp.
Phu lang đột nhiên từ trên trời rơi xuống kia lúc này đầu đeo ngọc quan tiến vào.
Hắn cười rất dịu dàng, nhưng nàng lại có chút không biết làm sao.
Sốt ruột đến mức này à?