"Khôi, anh gán ngồi ở đây nhé, em đi tìm hộp cứu thương".
Lam Diệp nhìn Nguyên Khôi đang phải đau đớn, sau khi rút được chân ra khỏi cây thì chân đã sưng to, có lẽ đã bị trật khớp khi cây đè lên mất rồi.
Lam Diệp, trong tình huống khẩn cấp, tỏ ra rất bản lĩnh và quyết đoán. Cô là người nhanh nhẹn và biết cách xử lý tình huống cấp bách, bảo vệ người khác. Cô thể hiện sự dũng cảm và kiên nhẫn khi phải tìm kiếm hộp cứu thương trong một tình huống nguy hiểm. Tâm lý của Lam Diệp có sự lo lắng và quan tâm đặc biệt đối với Nguyên Khôi, người cô đã đứng ra che chở trong tình huống khó khăn này.
Nguyên Khôi, mặc dù đang đau đớn vì chấn thương chân, nhưng tâm trạng của anh rất lo lắng và căng thẳng khi thấy Lam Diệp bỏ lại mọi thứ để tìm hộp cứu thương. Trong bão táp của cuộc địa chấn, anh cảm thấy sự bất an và tuyệt vọng, lo sợ cho Lam Diệp và tình hình xung quanh. Cảnh khói bụi và tiếng la hét xung quanh tạo nên một bầu không khí áp lực và kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hoảng loạn trong tâm trí của Nguyên Khôi.
Hoàng Lâm và Nghiêm Hân thì chạy đi khắp nơi tìm kiếm Lam Diệp. Trong tâm trí họ, sự lo sợ và lo lắng về tình trạng của Lam Diệp trở thành ưu tiên hàng đầu, và họ quyết tâm không thể bỏ mặc cho đến khi tìm thấy cô.
"Alo, chỗ tụi này xảy ra chuyện rồi, Diệp nhi không thấy đâu,cứu...".
Hoàng Lâm vừa lấy điện thoại gọi cho người bên kia nhưng chưa nói hết câu thì điện thoại đã mất sóng, cây sóng chập chờn rồi mất tín hiệu.
Hoàng Lâm cảm thấy tuyệt vọng khi điện thoại mất sóng. Anh cố gắng thử lại vài lần, nhưng vẫn không thể kết nối được với bất kỳ ai. Trong hoàn cảnh khẩn cấp như vậy, sự tuyệt vọng và lo lắng của anh trở nên hiển nhiên.
"Diệp, đi đâu được chứ...".
Nghiêm Hân khóc lóc trong tâm trạng hoảng sợ, vô cùng lo lắng cho Lam Diệp. Cô dạo qua dạo lại, không biết phải làm gì trong tình huống khẩn cấp này.
"Bình tĩnh đã, Diệp nhi là bác sĩ, sẽ biết cách để không sao đâu, yên tâm đi".
Hoàng Lâm ôm Nghiêm Hân vào lòng, khung cảnh lúc này hoang tàn, tiếng khóc trẻ em tiếng kêu cứu của mọi người, nhưng nơi này muốn đội cứu hộ đến cũng thật là xa.
Hoàng Lâm cố gắng trấn an Nghiêm Hân, nhưng anh cũng không giấu được sự lo lắng trên khuôn mặt. Họ đang ở trong một tình huống cực kỳ nguy hiểm và không biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào.
Người bên đầu dây bên kia khi Hoàng Lâm báo cũng đã tức tốc chạy đến chỗ mọi người.
Lam Diệp đi về trại của mình tìm lấy hộp cứu thương, vì hôm trước cô có đem theo để phòng hờ trường hợp, nhưng không ngờ có thể sử dụng. Nhưng về đến trại thì không thấy Hoàng Lâm và Nghiêm Hân đâu nữa rồi.
Hai người thì đi tìm Lam Diệp, Lam Diệp lại về trại nhưng cũng không thấy mọi người, khung cảnh lúc đó vô cùng hoảng loạn, khói bụi khắp nơi cô tin rằng Hoàng Lâm sẽ chăm sóc tốt cho Nghiêm Hân.
"A mẹ ơi, con đau quá".
Vừa đang cầm hộp cứu thương chạy đi thì gần đó có một em bé đang khóc cầu cứu mẹ của mình, nhưng chỉ có mỗi em bé ở đó, ba mẹ bé chắc đã lạc em bé mất rồi Lam Diệp quay đầu lại nhìn.
"Em bé, em có sao không? Nói chị nghe em đau chỗ nào".
Lam Diệp sau khi hỏi đã nhìn đến vết thương trên chân của bé, em bé trai rất can đảm dù ngồi một mình giữa khung cảnh khói bụi nhưng cũng không mất kiểm soát. Nhìn Lam Diệp nghiêm túc còn chỉ vào chỗ đau.
Lam Diệp cố gắng lấy một số dụng cụ từ hộp cứu thương và bắt đầu sơ cứu cho em bé. Trong bầu không khí hỗn loạn và đáng sợ, cô bác sĩ đang làm mọi cách để giúp đỡ người khác, dù bản thân cô cũng có vẻ bị thương. Em bé trai nhìn Lam Diệp với ánh mắt đầy tin tưởng, và đó là nguồn động viên lớn đối với cô.
Lam Diệp sau khi sơ cứu xong cũng phải dẫn em bé theo không thể để em bé ở đây một mình, người ta chạy loạn hết cả lên. Cô đành dẫn em bé theo đến chỗ Nguyên Khôi, sau khi đội cứu hộ đến thì sẽ đưa cho họ, ổn định thì tìm ba mẹ cho bé.
Nguyên Khôi nhìn thấy Lam Diệp trở lại với hộp cứu thương, còn có một bé trai chân đi không được Lam Diệp còn phải cõng em bé trên lưng.
Khôi nhìn cô với một sự quan tâm và lo lắng không giấu diếm, hiểu rằng Lam Diệp đang làm mọi cách để giúp đỡ người khác trong tình huống khó khăn như vậy.
"Anh có cảm thấy khó chịu thì nói nhé".
Lam Diệp đặt em bé ngồi xuống cô đến chỗ Nguyên Khôi sơ cứu, lấy băng quấn lại chỗ vừa trật của Nguyên Khôi
Nguyên Khôi nhìn Lam Diệp với sự biết ơn và bất ngờ. Anh cảm nhận được tình cảm quan tâm từ cô, nhưng cũng cảm thấy khó chịu với bản thân mình vì phải nhận sự giúp đỡ từ cô. Tuy nhiên, anh cảm ơn Lam Diệp với một nụ cười nhỏ.
"Cảm ơn em. Không đau.".
Anh thở nhẹ, đặt tay lên vai Lam Diệp một cách ấm áp. Trong tình huống khẩn cấp này, họ phải đoàn kết và giúp đỡ nhau để cùng vượt qua.
"Chị ơi, ba mẹ em...".
Lam Diệp cúi xuống nhìn em bé trai, cố gắng đem lại sự an ủi cho bé trong hoàn cảnh khó khăn này. Cô nở một nụ cười nhẹ.
"Đừng lo, em bé. Chúng ta sẽ cố gắng giữ vững tinh thần và đợi đội cứu hộ đến. Chúng ta sẽ an toàn thôi."
Cô nhìn xung quanh, không thể nói được gì nữa rồi, khung cảnh mọi người náo loạn, cảnh đẹp ban đầu giờ đây không còn gì cả, toang hoang cả rồi.
Em bé nhìn thấy sự tự tin từ Lam Diệp và bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn.
Hoàng Lâm và Nghiêm Hân vẫn không ngừng tìm kiếm Lam Diệp khắp nơi, trong bão táp và cảnh địa chấn khủng khϊếp. Họ vùng vẫy trong cảnh hoang tàn này, gọi tên cô với hy vọng rằng cô sẽ đưa ra dấu hiệu bất kể ở đâu.
Lam Diệp cùng Nguyên Khôi sau khi được cô băng bó sơ cứu thì có thể đi lại được đã trợ giúp cho một số gia đình bị đá và đất đè lên người. Cô chỉ có thể sơ cứu trước và đợi cứu thương và cứu hộ tới mà thôi, vật chất trong hộp cứu thương cũng không còn nhiều, trên vai cô còn bé trai đang bị thương nữa.
Bỗng nhiên, Lam Diệp nghe thấy tiếng kêu la đau đớn và thấy một người bị dư chấn ngã xuống. Không kịp suy nghĩ, cô đã để em bé xuống tự thân đưa tay ra để cứu người này, nhưng đồng thời, cô cũng bị một lực hấp dẫn mạnh mẽ kéo theo.
"A".
Lam Diệp và người bị dư chấn này rơi xuống một khoảng cách ngắn. Sự va chạm khiến họ cảm thấy đau đớn. Tuy nhiên, Lam Diệp không mất đi sự tập trung và ngay lập tức kiểm tra tình hình của cả hai. Cô tiếp tục đảm bảo rằng người bị dư chấn sẽ nhận được sự chăm sóc y tế cần thiết trong tình huống khẩn cấp này.
Trong thời khắc này, cô cảm thấy mình không chỉ là một bác sĩ, mà còn là một người trấn an mọi người, cố gắng hết mình để giữ cho mọi người an toàn và có sự sống trong cơn địa chấn này.
"Cảm ơn cô".
Người được cứu liên tục cảm ơn.
"Lam Diệp, Lam Diệp....em không sao chứ?".
Nguyên Khôi ở phía trên liên tục nói vọng xuống, vì cô đã rơi xuống một hỏm đất.
Lam Diệp cảm thấy mình ở trong một tình huống nguy hiểm, bất lực và bị kẹt dưới đống đất. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan và đáp lời cho Nguyên Khôi.
"Em ổn. Nhưng chân đã bị bong gân ròi không thể đi được".
Lam Diệp cố gắng kiểm tra xem mình và người bị dư chấn có bị gì nữa không, có di chuyển được không".
Nguyên Khôi cảm thấy lo lắng khi Lam Diệp thông báo rằng chân của cô đã bị bong gân và không thể đi được. Anh biết đây là một tình huống khá nguy hiểm và cần phải có sự hỗ trợ nhanh chóng. Ở dưới đất thì không khí cũng không được nhiều nữa....
Hoàng Lâm và Nghiêm Hân lúc đang tìm kiếm thì thấy Nguyên Khôi đang cúi người xuống nhìn vào một hố đất thì liền chạy đến xem tình hình.
"Này...".
Hoàng Lâm vừa vỗ vai Nguyên Khôi thì nhìn thấy người ở dưới hố đất là Lam Diệp cùng một người phụ nữ khác.
"Lam Diệp....Diệp nhiiiiii".
Hoàng Lâm hét lớn, như thể anh không kiềm chế được nữa rồi. Sự hốt hoảng và lo lắng tràn ngập trong tâm hồn của Hoàng Lâm khi anh nhìn thấy Lam Diệp. Hoàng Lâm cảm thấy trái tim mình như ngừng đập khi thấy Lam Diệp ở dưới hố đất, vẫn tỉnh táo nhưng trong tình trạng rất nguy hiểm. Anh lo lắng và sợ hãi cho cô, không thể kiểm soát được cảm xúc nữa rồi.
Ánh mắt của Hoàng Lâm đầy biểu cảm khi anh nhìn xuống hố, đó là sự lo âu, sợ hãi, và cả sự quyết tâm. Anh biết rằng họ cần phải nhanh chóng tìm cách giúp Lam Diệp và người phụ nữ kia ra khỏi tình huống nguy hiểm này.
"Tại sao Lam Diệp lại rơi vào đó, cậu nói tôi nghe đi. Tại sao?".
Hoàng Lâm bàng hoàng, còn Nghiêm Hân không giữ được bình tĩnh nữa rồi. Cô rơi nước mắt lã chả..
Nghiêm Hân còn nắm vạt áo của Nguyên Khôi gào lên, tại sao bạn cô là người rơi xuống đó
"Cô ấy nghe tiếng kêu cứu thì chạy đến, nhưng đất ở đây không vững cả hai đều rơi xuống".
Nguyên Khôi cảm thấy tột cùng bất lực khi phải giải thích tình huống cho Hoàng Lâm và Nghiêm Hân. Anh không thể tin vào việc Lam Diệp đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm này chỉ vì cố giúp người khác. Sự hy sinh và lòng nhân ái của cô khiến anh tỏ ra ngưỡng mộ và đau lòng hơn.
"Diệp, đã bị bong gân không thể di chuyển được....".
Nguyên Khôi lặp lại thông tin này một cách đau đáu, thể hiện sự lo lắng và bất lực trong tình huống khẩn cấp này. Cả Hoàng Lâm và Nghiêm Hân cảm thấy xót xa và bàng hoàng khi nghe điều này. Lam Diệp, người họ yêu quý, bây giờ đang gặp nguy hiểm và không thể tự mình di chuyển.
Trong khi đó, tại nơi khác của khu vực, người dân đang phải đối mặt với hậu quả của trận động đất, và mọi người đang tìm kiếm sự trợ giúp. Cuộc sống sau trận động đất trở nên hỗn loạn, với những khó khăn và mất mát không thể tránh khỏi.
"Cậu ơi, cậu cứu chồng tôi với cậu ơi....".
Một người phụ nữ mặt mày lắm lem chạy đến quỳ xuống chân Nguyên Khôi khi thấy lúc nãy anh đang sơ cứu cho mọi người còn có hộp cứu thương của Lam Diệp bên người...
Nguyên Khôi không thể từ chối khi nghe lời kêu cứu của người phụ nữ. Anh cố gắng duy trì tình thần bình tĩnh và nhanh chóng tiếp cận người đang cần sự cứu giúp. Anh sử dụng hộp cứu thương chạy đi để kiểm tra và xử lý tình trạng của chồng người phụ nữ này.
Trong khi anh chạy đi cứu chữa, anh không quên nhìn sang phía Lam Diệp và nói một cách nhẹ nhàng.
"Diệp, em yên tâm, anh sẽ cố gắng giúp mọi người. Chúng ta cần giữ bình tĩnh và hỗ trợ nhau qua khỏi tình hình này."
Lam Diệp đáp lại bằng một nụ cười khích lệ.
Hoàng Lâm và Nghiêm Hân không được đứng gần miệng hố chỉ sợ đất mềm sẽ bị lở đất ra thêm một lần nữa.
Đến bây giờ xe cứu hộ cũng chưa đến..