Độc Sủng Mình Em

Chương 15

Bầu không khí yên tĩnh và tĩnh lặng bỗng bị xé toạc bởi một sự cố khủng khϊếp - một trận động đất mạnh. Mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, đổng đảng từng mảng đá trở nên không thể kiểm soát. Mọi thứ xung quanh bắt đầu rung động và dao động.

Trận động đất mạnh mẽ làm cho mặt đất dường như nảy mình trong loảng xoảng, đống đảng từng viên đá đều bắt đầu tan chảy và đổ sập.

Mảng trời đêm đầy sao trở nên mờ mịt, nhấp nhô bởi những sóng động mạnh. Những ngôi lều dường như nhấp nhô trên mặt đất, gào thét và chao đảo. Cây cỏ và cây cối quanh đây bắt đầu cúi đầu trước sức mạnh của thiên nhiên, một cảm giác kích động và kinh hoàng không thể diễn tả.

Những tiếng ồn ào từ sự va chạm của đá và đất, tiếng lách tách của cây cỏ và tiếng reo hò của con người hòa quyện thành một bản giao hưởng kì lạ nhưng đáng sợ. Mọi người trong khu cắm trại hoảng loạn, không biết nên chạy đi đâu để tìm nơi an toàn trong cuộc tàn phá của trận động đất này.

Một cảm giác kinh hoàng tràn qua tâm hồn của mọi người. Tiếng rít và tiếng động từ các vật dụng bắt đầu len lỏi vào tai, tạo nên một âm nhạc kì lạ và đáng sợ. Những bức lều, cây cỏ và dù là mặt đất, tất cả đều chuyển động, bất ổn và khó lường.

Trong cơn hỗn loạn này, sự bất lực và sợ hãi tràn ngập trong tâm hồn của mọi người, và họ cố gắng duy trì thăng bằng trên một bảo thạch bất định, dưới bầu trời đầy sao đang rung động khó lường.

Mọi người trong trại hoảng sợ. Họ chạy tán loạn, cố gắng tìm nơi an toàn, nhưng mảng đất dưới chân họ vẫn tiếp tục rung động, đe dọa đổ sập. Tiếng kêu gọi và hòa nhạc tươi vui từ buổi lửa trại trước đó bây giờ trở thành tiếng la hét và tiếng gào khóc của những người hoảng loạn.

Khu đất trống này, bị cô lập giữa thiên nhiên hoang sơ, tỏ ra càng quyết định hơn trong cuộc khủng hoảng này. Xung quanh, không có gì ngoài cánh rừng bí ẩn, và đất đá khắc nghiệt bắt đầu rớt xuống dưới bàn chân mọi người.

Từng khối đá lớn nảy mình như những con quái vật trong cơn mê mải của trận động đất, đe dọa những người cố gắng tìm kiếm nơi ẩn náu. Không gian xung quanh bị đảo lộn, những ngọn cây dường như cúi đầu trước sức mạnh của thiên nhiên. Không có lối thoát, không có nơi trú ẩn, chỉ còn lại sự hoảng loạn và lo sợ.

Những đợt đất đá rơi rớt với tiếng rền kinh hoàng, làm cho mọi người phải tránh né và đối mặt với nguy cơ từ trên cao. Cảm giác hoang tàn và cô đơn lấn át, khi mọi sự an lành và thăng bằng của cuộc sống bình thường biến mất trong một khoảnh khắc.

Lam Diệp hoảng sợ khi thấy mặt sông biến động, chỗ cô đứng không còn vững vẫn. Cô cảm thấy đất đá dưới chân rung lắc mạnh, làm cho cô mất thăng bằng và té ngã. Trong cuộc hỗn loạn của trận động đất, cô cảm nhận sự lo sợ và sự bất ổn khiến cô không thể duy trì thăng bằng của mình. Lam Diệp mém té xuống mặt đất với sự hoảng loạn trên khuôn mặt.

Nguyên Khôi ngay lập tức phản xạ khi cảm nhận động đất, anh chạy về phía Lam Diệp, vùi mình cố chấp chạy dưới mảng đá rơi xuống để bảo vệ cô khỏi nguy cơ. Nguyên Khôi đặt sự an toàn của Lam Diệp lên hàng đầu.

"Diệp, cẩn thận".

Nguyên Khôi hành động nhanh chóng, đẩy Lam Diệp ra khỏi đường nguy hiểm, đúng lúc một cây lớn đổ ngã xuống nơi cô đứng trước đó. Chỉ trong tích tắt khi động đất, khu đất đã trở nên hoang tàn.

Chân của Nguyên Khôi bị cây đè trúng sau khi anh đã đỡ dùm Lam Diệp. Sự va chạm giữa anh và cây gỗ khiến cho cây đổ ngay lên chân anh, gây ra một đau đớn kinh khủng. Anh cảm thấy một cảm giác chói tai đặc biệt ở vùng chân, và bất kể cố gắng nào, anh cũng không thể đứng dậy.

"Anh, anh có làm sao không?".

Lam Diệp quay đầu lại và thấy Nguyên Khôi đang nằm dưới cây đổ, vùng chân anh bị cây đè trúng. Cô hoảng hốt chạy lại gần để kiểm tra tình hình của anh. Lam Diệp đặt tay lên vai Nguyên Khôi, cố gắng giúp anh nằm yên.

"Không sao đâu, để anh đẩy người mình ra là được" Nguyên Khôi dù đang rất đau nhưng phải nói dối.

"Không, không được!" Lam Diệp cảm thấy lo sợ cho tình hình của Nguyên Khôi và không muốn để anh tự làm chỉ sợ đẩy mạnh ra sẽ có chuyện đến chân của anh.

"Anh phải nằm yên, đừng cố gắng đứng dậy. Em sẽ tìm cách".

Lam Diệp thận trọng nhìn Nguyên Khôi, cô không nghĩ anh đẩy cô ra...Trong khi đó, sự lo lắng trong tâm hồn cô cứ lan tỏa, và cô đang phải đối mặt với sự hiểm nguy ngày càng gia tăng.

Khung cảnh xung quanh cực kỳ hỗn loạn và đáng sợ. Những mảnh đá lớn và nhỏ đổ đè khắp nơi, tạo thành những bức tường tự nhiên ngăn cách và làm rơi rớt nhiều người khác trong trại. Những cây cối lớn đổ đứng, gây thêm sự khó khăn cho việc di chuyển. Đất đá đầy nơi, làm cho bước đi trở nên khó khăn và đầy nguy hiểm.

Mọi người trong trại đều hoảng loạn và hốt hoảng. Tiếng la hét và khóc thét kết hợp với tiếng đất đá va chạm tạo nên một bầu không khí áp lực và sợ hãi. Trong tình hình này, Lam Diệp phải thể hiện sự mạnh mẽ và bình tĩnh để tìm cách giúp đỡ Nguyên Khôi và mọi người thoát khỏi tình huống khó khăn này.

Hoàng Lâm và Nghiêm Hân bị đánh thức bởi tiếng la hét và động đất dữ dội. Họ nhanh chóng nhảy ra khỏi lều và tham gia vào nhóm người khác trong nỗ lực tìm cách duy trì an toàn trong tình huống khẩn cấp này.

"Diệp nhi đâu rồi? Sao nãy giờ không thấy? Mạc Lam Diệp, mày đâu rồi?".

Hoàng Lâm bỗng nảy mình trong cơn hỗn độn. Đôi mắt anh lập tức rộn lên trong bóng tối, tìm kiếm một tia hy vọng, nhưng không thấy Lam Diệp đâu. Bàn tay của anh bắt đầu run rẩy, và trái tim anh đập mạnh trong ngực, như một loài chim đang cố bay ra khỏi l*иg ngực của anh.

Ánh đèn di động trong túi áo của anh tỏa sáng. Hoàng Lâm vụt ra, chiếu sáng xung quanh để tìm kiếm. Anh lặng lẽ gọi tên Lam Diệp, tiếng gọi lặng lẽ vài lần trước khi nó trở thành một tiếng kêu trỗi dậy, tràn ngập sự lo lắng và hoảng sợ.

Anh chạy qua đám người, những người đang hỗn loạn, họ cố gắng tìm nơi trú ẩn trong bóng tối và tiếng đất đá vang vọng. Hoàng Lâm không quan tâm đến những người xung quanh, tâm trí anh chỉ tập trung vào việc tìm Lam Diệp. Cảm giác mất mát tràn ngập tâm hồn anh, làm cho mỗi bước chạy của anh trở nên vội vàng, đầy sự sống còn.

Nguyệt Duy không thể kiểm soát nỗi lo lắng trong lòng khi thấy Nguyên Khôi bị thương cô đứng cách đó cũng không xa. Cô cố gắng chạy về phía họ, nhưng đột nhiên một mảnh đá nặng rơi xuống gần cô, đập trúng chân cô và làm cô ngã xuống đất. Cảm giác đau đớn cùng với tình hình tăng cường hoảng loạn khiến cho Nguyệt Duy cảm thấy bất lực và sợ hãi. Mọi người xung quanh cũng đang cố gắng tự bảo vệ và giúp đỡ nhau trong tình huống này, tạo nên bầu không khí hỗn loạn và căng thẳng.

Tưởng chừng như mọi chuyện đã đi qua, bất ngờ một trận động đất khủng khϊếp lại xảy ra, với cường độ 6.8 độ Richter. Đây là một sự kiện kinh hoàng và không thể lường trước, khiến mọi người trong khu vực bị xáo trộn hoàn toàn. Mọi thứ xung quanh bắt đầu rung động, đang đổ từng mảng đá, cây cối, và đất đá. Cảm giác sợ hãi và bất lực tiếp tục lan tỏa trong bầu không khí, khi mọi người phải đối mặt với một thách thức đáng sợ mới.

Nguy hiểm đã bước vào cuộc sống của họ một cách đột ngột và khắc nghiệt. Trận động đất đã tạo ra một tình huống cực kỳ nguy hiểm, khi mọi thứ xung quanh rơi rụng, cây cối đổ ngã, và dòng sông trở nên hỗn loạn. Những người trong nhóm phải chiến đấu để tự bảo vệ và cứu những người bị nạn. Mọi quy tắc, kế hoạch và dự tính đã bị xáo trộn hoàn toàn, và họ phải đối mặt với nguy cơ và thách thức không ngừng.

Trong tình huống này, sự đoàn kết và quyết tâm của họ sẽ được đặt vào thử thách cuối cùng, khi họ phải tìm cách sống sót và cứu giúp nhau giữa một môi trường đầy rẫy nguy hiểm và không dễ dàng.

----

Lần đầu tác giả viết về phân đoạn động đất này, nên chưa được hay lắm, mọi người thông cảm. Mình sẽ cố gắng.!!!