Độc Sủng Mình Em

Chương 10

Bên ngoài bệnh viện, ánh đèn đường rọi sáng trong đêm tạo nên bầu không gian lung linh. Bước ra từ phòng mổ, Lam Diệp cảm thấy cơ thể mệt mỏi sau ca phẫu thuật dài và căng thẳng. Cô đang nghĩ về việc về nhà nghỉ ngơi thì chiếc điện thoại di động rung lên, cuộc gọi từ Nghiêm Hân.

"Diệp ơi, cưng có thời gian không? Cùng đi ăn tối này"

"Vừa xong ca trực, đúng lúc lắm"

"Chị mày lúc nào cũng thông minh"

"Ở đâu? Chỗ cũ à? Tên mỏ nhọn kia có đến không?"

"Hắn đang ngồi kế tao đây, qua lẹ"

"30 phút nữa"

Lam Diệp cảm thấy cảm động trước sự quan tâm của Nghiêm Hân. Một bên là mệt mỏi sau ca phẫu thuật, một bên là tình bạn ấm áp.

Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch. Mặc cho cơ thể mệt mỏi, Lam Diệp cảm thấy tinh thần thoải mái khi được thư giãn và tận hưởng khoảnh khắc bên cạnh Nghiêm Hân và Hoàng Lâm.

Nhà hàng "Mặt Trăng Đêm" trở thành một nơi ẩn mình, nơi mọi thứ trở nên êm dịu và thú vị. Đèn lấp lánh, tiếng đàn guitar nhẹ nhàng và hương thơm từ món ăn ngon làm nổi bật không gian đẹp mắt này.

Lam Diệp, Nghiêm Hân và Hoàng Lâm ngồi quây quần bên bàn, đang thảo luận về cuộc sống và công việc, trong khi từng người thể hiện những cảm xúc khác nhau.

"Công việc đã vắt kiệt sức lực của tao. Không ngày nghỉ, không thời gian cho bản thân".

Lam Diệp xoa cổ, nhíu mày nói. Quá nhiều bệnh nhân cho một ngày, mà toàn là người thực tập cô cũng chả dám đưa ca nặng nào cho họ sợ có gì người chịu phạt là cô

Khó khăn lắm mới tìm được công việc tốt ở thành phố. Sau khi từ Mỹ trở về, bất chấp sự can ngăn của ba mẹ mà cố chấp vô ngành Y, cô trầy trật lắm mới có thể tìm được công việc tốt.

"Cô gái sắp ế rồi".

Nghiêm Hân nhìn Lam Diệp cười, thật sự sắp thành bà cô rồi, thức khuya rồi làm như vậy nhìn quần thâm mắt của Lam Diệp, cô chỉ biết bĩu môi.

"Thương bản thân chút đi, mười năm rồi".

Hoàng Lâm lên tiêng nhắc về thời gian trôi qua, chẳng lẽ chỉ vì một chút thời gian nghỉ ngơi sẽ khiến Lam Diệp nhớ về người cũ nên mới đâm đầu vào làm việc như thế sao.

"Mỗi ngày, đều chạy đua với thời gian và cảm thấy như mình đang trôi qua cuộc sống mà không kịp tận hưởng.".

Lam Diệp vừa gắp một miếng cá hấp trên bàn vừa nhìn rồi nói, tâm trạng cô bất thường vô cùng. Lúc vui, lúc buồn, đều có một cục đá nặng trong lòng không thể giải quyết.

"Có lúc tao thấy như mày cũng hay đang bị cuốn vào vòng xoáy công việc, quên đi những thứ thực sự quan trọng."

Nghiêm Hân gấp thêm cho cô một miếng thịt bỏ vào bát, ánh mắt bảo ăn nhiều vào.

Hoàng Lâm nhìn Lam Diệp mà buồn bã, từ sau khi vụ việc tai nạn của chị Lam Nhi thì gia đình của Diệp cũng thay đổi khá nhiều. Mẹ Diệp từ người phụ nữ chưa bao giờ khắt khe với con mình, chưa từng quản thúc thì lại khó chịu, lúc nào cũng muốn con gái mình thay đổi này kia để phù hợp. Ai cũng hiểu là vì mẹ cô ấy muốn tốt cho cô ấy mà thôi. Nhưng sự kiểm soát sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

"Minh Huy khi nào về nước? Tên đó nhiều lần bảo sẽ về, mà chả thấy mặt mũi".

Hoàng Lâm hỏi về Giang Minh Huy, sau khi Lam Diệp sang Mỹ thì cậu ta cũng đòi theo, thế là cả hai đều sang bên đó hết nhưng không biết sao mỗi người mỗi ngã, tưởng chừng họ sẽ cùng nhau có nhiều kỷ niệm.

Lam Diệp nhướn mày, quả thật từ khi chuyện đó xảy ra, cô đã nặng lời với anh nên do quá áp lực mà cô đã nói "người có ba nɠɵạı ŧìиɧ như cậu, còn ở ké nhà tôi thì lấy cái quyền gì lên tiếng ở đây", và từ đó Minh Huy đã dần tránh xa cô, anh cho rằng cô không xem trọng mình nên đã chủ động rời đi bởi vì bây giờ có nói gì đi nữa thì đối với cô cũng chỉ là dư thừa.

"Ài, đang vui mà. chúng ta nâng ly nào ".

Nghiêm Hân liếc nhìn Lam Diệp, quả thật trong ánh mắt đó tất cả đều là thất vọng và buồn bả.

"Ba tao vừa đầu tư một bệnh viện đa khoa trung ương ở gần đây, khi nào mày rãnh chúng ta đến đó xem sao?" Nghiêm Hân nhắc lại, ánh mắt tươi tắn đầy cám dỗ.

Lam Diệp mỉm cười, cánh cửa nhà hàng đêm cất lên, mang theo cảm giác thoáng đãng từ bên ngoài. "Ý của mày là...?"

Nghiêm Hân đặt tay lên cằm, mỉm cười gian trá. "Là mình cùng nhau đi xem bệnh viện mới của ba. Lâu rồi cũng chưa đi đâu cùng nhau, sẵn dịp cùng đi mua sắm luôn".

Hoàng Lâm gật đầu đồng tình, hí hửng nói: "Đúng vậy, cô ấy nói đúng đấy. Thời gian không chờ đợi chúng ta, chúng ta cần phải dành thời gian cho bản thân, thư giãn một chút."

Lam Diệp suy tư một chút, nhìn quanh nhà hàng đêm rồi nói, "Ừm, có vẻ như mình cũng cần một chút thời gian nghỉ ngơi. Sẵn dịp nên đi chơi luôn. Nghe bảo gần đó có nơi thư giãn nữa, tránh những ồn ào náo nhiệt".

Nghiêm Hân cười vui vẻ, nắm tay Lam Diệp và Hoàng Lâm, "Vậy thôi, sau này khi nào rảnh chúng ta sẽ tính toán thêm. Giờ thì đi ăn cơm đã".

Cả ba người cùng bước ra khỏi nhà hàng đêm, bên ngoài ánh đèn đường lung linh. Có một thế giới khác đang chờ đón họ, một thế giới nơi họ có thể tận hưởng những khoảnh khắc thú vị của cuộc sống.

-----

Một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thành phố, tạo nên khung cảnh rạng ngời. Cả ba người, Lam Diệp, Nghiêm Hân và Hoàng Lâm, cùng nhau đang hòa mình vào không gian tươi vui của buổi sáng.

Chạy xe hơi bon bon trên đường, họ trò chuyện cười đùa vui vẻ. Lam Diệp ngồi ở vị trí lái, đôi mắt sáng ngời khi nhìn ra cửa sổ, cảm nhận cảm giác gió mát thổi qua khuôn mặt. Bên cạnh, Nghiêm Hân vừa tạo dáng ngồi trên ghế, tay nắm vô lăng giả vờ điều khiển, nhưng ánh mắt đầy vui sướиɠ. Hoàng Lâm ánh mắt trầm tư hòa quyện cùng hình ảnh xung quanh.

Đường phố rộng lớn, cảnh quan thay đổi khi họ ra ngoại thành. Các tòa nhà chọc trời vươn cao, tạo nên một bức tranh đô thị hiện đại. Những cây xanh dọc đường cùng những bông hoa đang nở rộ tạo nên một màu sắc rực rỡ, làm cho cảm giác mệt mỏi sau những ngày làm việc trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Thật may mắn mà ba đầu tư vào bệnh viện này," Nghiêm Hân nói với giọng hào hứng. "Cảm giác như chúng ta sắp bước vào một chuyến thám hiểm mới đấy."

Hoàng Lâm cười, gật đầu đồng tình. "Chính xác, tôi cũng thích ý tưởng này. Không chỉ là một cơ hội để thư giãn, mà còn có cơ hội thấy ba làm việc ở môi trường mới."

Lam Diệp nắm chặt vô lăng, mỉm cười. "Đúng vậy, thật sự thú vị. Đôi khi cảm giác cuộc sống quá bận rộn và căng thẳng, nên có những khoảnh khắc như thế này để tận hưởng. Khu điều trị này thông tháo không ồn ào náo nhiệt"

Ba người cùng nhau cười đùa, tiếp tục cuộc hành trình đến bệnh viện mới của ba Nghiêm Hân. Trong tâm hồn mỗi người, những kỳ vọng và hy vọng đang bùng cháy, tạo nên một khung cảnh tươi sáng và hạnh phúc, giữa không gian của thành phố đang tỉnh giấc.

Đây chỉ là một bệnh viện giúp đỡ người nghèo, không có tiền chữa bệnh, hay người vô gia cư, đây là một nơi từ thiện nhưng không vì vậy mà tuyển chọn bác sĩ tệ, tất cả những người ở đây đều là người giỏi, số tiền trả lương cho họ còn nhiều hơn ở bệnh viện trung tâm lớn của thành phố

Họ cuối cùng đến nơi đích, bệnh viện mới mà ba của Nghiêm Hân đã đầu tư. Tòa nhà vươn cao với kiến trúc hiện đại và sự sắp xếp khoa học, tạo nên một bức tranh ấn tượng của sự phát triển y tế. Dưới ánh nắng ban mai, mọi chi tiết trên tòa nhà trở nên sống động và rạng ngời.

Lam Diệp đỗ xe ở bãi đậu, cả ba bước ra khỏi xe và nhìn ngắm toàn cảnh tòa nhà. Ánh mắt của họ tỏ ra ngạc nhiên và hào hứng, như thể họ đang tham gia vào một cuộc phiêu lưu mới mẻ.

"Cảm giác như chúng ta bước vào một thế giới mới đấy," Nghiêm Hân nói với ánh mắt tròn trĩnh.

"Thật đáng kinh ngạc," Hoàng Lâm bổ sung. "Tao chưa bao giờ thấy mình có thể thấy phấn khích với một bệnh viện tưởng rằng chỉ có mùi thuốc sát trùng hôm nay lại cảm thấy thoải mái vì giúp được nhiều người."

Lam Diệp cười, cảm nhận sự tươi mới trong không khí. "Chắc chắn, đôi khi những thay đổi nhỏ có thể mang lại niềm vui lớn."

Cả ba người bước vào bên trong tòa nhà, khám phá từng góc cạnh. Không gian bên trong được thiết kế mở và sáng sủa, tạo cảm giác thoải mái và thân thiện. Họ dừng lại tại sảnh đợi, nhìn thấy bảng thông tin hiển thị tên các phòng khám và khoa khám chữa bệnh.

"Ba chắc chắn đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào dự án này," Nghiêm Hân nói như thể đang đưa ra một phán đoán.

Hoàng Lâm gật đầu đồng tình. "Chắc chắn, chúng ta thấy ngay sự nỗ lực và tình cảm mà ba đã đặt vào việc này."

Lam Diệp nhìn quanh với ánh mắt ấm áp. "Tao nghĩ nên cảm ơn và chúc mừng ông ấy về bệnh viện từ thiện này, đã giúp đỡ được rất nhiều bệnh nhân không có tiền chữa bệnh ."

Cả ba tiếp tục khám phá tòa nhà, đánh giá từng phòng khám và khoa khám chữa bệnh. Họ cảm nhận được sự tận tâm và chất lượng của dịch vụ y tế tại đây. Trong suốt hành trình này, họ không chỉ thấy những thiết bị hiện đại mà còn cảm nhận được niềm đam mê và trách nhiệm của ba của Nghiêm Hân đối với dự án này.

Cả ba đang đi thì Lam Diệp dừng lại để nghe điện thoại. Chợt, một dòng người từ trong cuộc hội thảo bắt đầu đi ra, tạo thành một dãy người dày đặc. Bất ngờ, Lam Diệp đυ.ng trúng người đang bước ra và hai bước lùi ra để tránh va chạm.

"Xin lỗi," cô ngần ngại nói, đồng thời cảm ơn sự linh hoạt của mình vì đã tránh được va chạm.

Bất chợt, ánh mắt của họ gặp nhau và cả hai đồng thanh chậm lại, mỉm cười như thể thời gian ngừng trôi để tạo cho họ khoảnh khắc đầy ý nghĩa.

"Không sao đâu, thật ra là do tôi không chú ý đường," Nguyên Khôi nói với ánh mắt nồng nàn, nhìn kỹ lại thì người đứng trước mặt anh chính là người anh thầm thương nhưng không dám thổ lộ. Người đã để lại cho anh ngàn vết dao của mười năm về trước, một người rời đi chỉ với một lá thư và cắt luôn toàn bộ liên lạc

Lam Diệp nụ cười nhẹ nhàng, cùng một phút im lặng, ánh mắt đó cô chưa từng quên - Nguyên Khôi, người mà cô chỉ cần rãnh rỗi một xíu sẽ nghĩ tới, cô chỉ sợ mình không chịu nổi cú sốc này. Ký ức về những ngày tháng trước đây bắt đầu hiện lên trong tâm hồn của họ.

"Thật là ngạc nhiên, chúng ta gặp nhau ở đây," Lam Diệp nói, cảm giác thú vị trong lời nói của cô.

Nguyên Khôi cười, mỉm cười thật nhẹ nhàng. "Đúng vậy, thật bất ngờ khi thấy em ở đây".

Trong khoảnh khắc này, họ như đang quay về quá khứ, nhớ về những kỷ niệm và chia sẻ. Cả hai đứng đối diện nhau, nhìn thấy những thay đổi trong cuộc sống của mỗi người. Mọi cảm xúc, tình cảm và ký ức cũ bắt đầu trỗi dậy, tạo nên một không gian đặc biệt trong trái tim của họ.

"Anh đã làm bác sĩ rồi sao? Chúc mừng anh nhé" Lam Diệp nói, ánh mắt trầm nặng.

Nguyên Khôi cảm ơn với nụ cười tươi sáng. "Cảm ơn em, mọi thứ đều nhờ có sự ủng hộ của bạn bè và gia đình."

Những nụ cười và ánh mắt biểu lộ sự kính trọng và sự biết ơn trong khoảnh khắc đặc biệt này. Khi họ chia sẻ những nụ cười, họ cảm nhận những kí ức và cảm xúc từng đoạn đời mình.

Lam Diệp nhếch nhẹ môi thì ra ủng hộ của bạn bè là trong đó có cô gái Nguyệt Duy người đã từng nhắn tin cho cô kêu cô tránh xa ra khỏi Khôi

Nghiêm Hân và Hoàng Lâm cũng bất ngờ khi gặp lại Nguyên Khôi ở đây

"Nguyên Khôi à? Không thể tin nổi! Trùng hợp vậy sao" Nghiêm Hân cười tươi, giọng nói tràn đầy sự bất ngờ.

Hoàng Lâm cũng không kém phần vui mừng. "Chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi, cậu thay đổi quá!"

Nguyên Khôi nở một nụ cười dễ thương, đáp lại với sự ấm áp. "Chắc là đã lâu rồi, thật là tình cờ gặp lại mọi người ở đây."

Nghiêm Hân cũng không nghĩ Nguyên Khôi cũng đầu quân trở thành một bác sĩ, ngành này sao ai cũng thích ấy nhỉ? Không lẽ cái duyên này chưa cắt được, Diệp nhi nhà cô sẽ phải đối mặt rồi, không thể chạy trốn.