Li Cửu cách Tống Hòa gần nhất, cậu ta nghĩ như vậy và cũng đã làm như vậy, cậu ta ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên hõm vai cô, từng chút từng chút hôn lên bên mặt cô, giọng điệu có chút gấp gáp: “Chị Tiểu Hòa, chúng ta làm nhé?”
Cậu ta thẳng lưng, dươиɠ ѵậŧ sưng to đâm vào eo cô: “Em cứng rồi.”
“Không muốn!”’
“Cô ấy cần nghỉ ngơi.”
Câu trước là Tống Hòa nói, câu sau là giọng nói khàn khàn của Tù Nhất.
Tống Hòa nghe thấy Tù Nhất lên tiếng, trong lòng thoáng thở phào, vội vàng nói: “Hôm nay không được? Tôi...Tôi còn đau lắm.”
Cũng không phải quá đau, nhưng thật sự không thoải mái.
“Đau sao?”
“Bị thương sao?”
“Lão đại làm sao?”
Một câu của cô đã thành công khiến Bồ Tứ và Toan Ngũ đứng ngồi không yên, vội vàng đi tới chỗ cô, ngay cả Tù Nhất cũng đi tới gần, nhíu chặt mày, vẻ mặt trầm ổn lộ ra chút lo lắng.
Nhưng mà, Tống Hòa nhanh chóng bị đẩy ngã xuống giường, hai tay bị đè chặt ở hai bên, cơ thể hoàn toàn bại lộ trước mặt bọn họ.
Đến lúc này cô mới hiểu ra một chuyện, chỉ cần mấy người đàn ông này muốn, cô thật sự không có năng lực phản kháng và đấu tranh trước bọn họ.
Bồ Tứ kiểm tra đầṳ ѵú của Tống Hòa trước, mày rậm nhíu lại: “Lão đại, da thịt của cục cưng rất non mềm, anh không thể nhẹ một chút sao?”
Tù Nhất nghiêm túc kiểm tra âʍ đa͙σ của Tống Hòa, nghe gã nói thế cũng không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn gã.
Bồ Tứ không nói nữa, chép miệng, cúi đầu hôn lên ngực Tống Hòa mấy cái, nở nụ cười tươi: “Nhưng mà cục cưng ngoan như vậy, muốn nhịn để nhẹ một chút cũng khó, nếu được thì đã không phải là đàn ông rồi.”
Tuy rằng Toan Ngũ không lên tiếng, nhưng vẫn nhíu mày, như tỏ vẻ tán đồng.
Tống Hòa nghe gã nói thế thì xấu hổ nhắm mắt lại, cô không lên tiếng, cũng không động đậy được, chỉ có thể mặc bọn họ kiểm tra cơ thể cô.
Mấy người bọn họ đều tập trung xem xét âʍ đa͙σ của cô, sau khi xác nhận miệng vết thương không nghiêm trọng mới an tâm, nhưng Tù Nhất vẫn thoa thuốc giúp cô thêm một lần nữa, lúc thoa thuốc, khó tránh được việc ngón tay phải đâm vào trong âʍ đa͙σ, thuốc mỡ lạnh lẽo được đưa vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt huyệt co rút lại.
Ngay sau đó thuốc mỡ bị nhiệt độ ấm nóng bên trong huyệt hòa tan, trộn lẫn cùng nước da^ʍ ở bên trong, sau đó chảy đầy ra tay Tù Nhất.
Hắn khàn giọng nỉ non: “Thật nhiều nước.”
Những người còn lại nhìn cảnh này đều nuốt nước bọt.
Tống Hòa cảm nhận được sự tê dại ở miệng huyệt, cô khó nhịn duỗi chân ra.
Động tác này khiến miệng huyệt chảy ra một dòng chất lỏng, mùi hương ngọt dính trộn lẫn cũng thuốc mỡ, căn phòng nhanh chóng bị bao phủ bởi mùi hương này, quả thật là thuốc kí©ɧ ɖụ© hiệu quả, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự kiềm chế của bọn họ. Mà khi Tù Nhất đâm ngón tay vào lần nữa, Tống Hòa lập tức kẹp chặt chân lại, nỉ non nói: “Đau...”