Lính Đánh Thuê

Chương 29

Toan Ngũ đã dậy từ lúc sáng sớm, sau khi đi huấn luyện thể lực trở về, hắn ta xách một xô nước lạnh ở trong sân tuỳ ý rửa sạch, sau đó thân trên trần trụi mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình cứ như vậy đi vào phòng.

Còn chưa đến gần đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rêи ɾỉ, tiếng thở dốc, tiếng da thịt va vào nhau. Hắn ta lập tức hiểu được giờ phút này trong phòng đang xảy ra chuyện gì, nhớ lại kɧoáı ©ảʍ cực hạn cảm nhận được ở đêm hôm qua, đồ vật giữa hai chân lập tức có phản ứng.

Chiếc quần vốn dĩ đã ướt dầm dề nhanh chóng phồng lên khiến người ta không thể bỏ qua.

Bước chân của hắn ta không hề dừng lại mà đi tới, đưa tay đẩy cửa, lúc cửa mở ra, với tư cách là một tay súng bắn tỉa có tầm nhìn linh hoạt khiến hắn ngay lập tức nhìn thấy rõ một cây dươиɠ ѵậŧ màu tím đen hoàn toàn đi vào không gian màu trắng kia.

Bồ Tứ ở trên giường kêu lên một tiếng, cứ như vậy nằm trên lưng Tống Hoà, eo và hông run rẩy, phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tống Hoà bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của gã đốt cháy, theo bản năng ngửa cổ há miệng không ngừng rêи ɾỉ, không biết là mồ hôi hay nước mắt lăn xuống khóe mắt đỏ hoe, hoàn toàn chìm vào thái dương tối tăm của cô.

Tay trái của Bồ Tứ vốn đang nắm lấy mu bàn tay của cô thuận thế leo lên chiếc cổ thiên nga mảnh mai, lòng bàn tay dán vào da thịt mềm mại của cô mà vuốt ve, vùi đầu vào một bên cổ cô cắn vào chỗ giao nhau giữa vai và cổ, thở hổn hển một lúc lâu.

Cây gậy thịt chôn sâu trong cơ thể cô run lên và bắn ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, gã cũng dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn dấu răng trên vai và cổ cô.

Tống Hoà lớn lên trắng nõn, lúc vừa mới động tình tuy rằng Bồ Tứ còn có vài phần lý trí, kiềm chế lực đạo, nhưng dấu răng màu đỏ nhìn vẫn có chút hung dữ.

Bồ Tứ lập tức có chút hối hận, nhịn không được duỗi lưỡi liếʍ một cái, sau đó nhẹ nhàng mυ'ŧ vào.

Giờ phút này cả người Tống Hoà đang ở trong dư vị của cơn cực khoái, toàn thân vô cùng mẫn cảm, chỉ cần cánh môi nóng bỏng chạm vào da thịt là có thể khiến cô run rẩy không thôi, trong cổ họng tràn ra từng tiếng hừ nhẹ.

Bồ Tứ vừa nghe thấy, cự vật khổng lồ còn chôn trong cơ thể cô đột nhiên lấy lại sức lực.

“Ư…” Tống Hoà khe khẽ rêи ɾỉ một tiếng, chợt ý thức được người đàn ông này lại cứng, cô đột nhiên hoảng sợ, bắt đầu giãy giụa dưới thân gã: “Không…Từ bỏ…”