Lính Đánh Thuê

Chương 16

Bồ Tứ gắt gao siết chặt eo cô, tay nắm vυ' cô buông ra, nhéo cằm cô để cô quay đầu lại, gã cúi đầu hôn lên môi cô một cách mãnh liệt, duỗi lưỡi đi vào, sau khi dưới thân điên cuồng đưa đẩy vài chục cái, eo gã tê dại, hung hăng va chạm về phía trước, kêu lên một tiếng rồi bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra, một ít bắn vào bụng nhỏ của Tống Hoà, nóng tới nỗi khiến cơ thể cô run rẩy, lại đạt tới một đợt cao trào nhỏ.

Hầu hết đều bắn tung tóe vào lưng ghế phía trước.

Bên ngoài trực thăng, ba người đàn ông mặc trang phục giống nhau đứng riêng lẻ, không hẹn mà cùng quay lưng về phía chiếc trực thăng phía sau, nghe tiếng kêu khóc rêи ɾỉ mơ hồ bên trong, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy một khối phình to ở giữa háng.

"Tù Đội, anh…" Người phụ nữ đi tới, vốn định nói gì đó với người đàn ông, nhưng khi ánh mắt thoáng liếc nhìn vào giữa hai chân, cô ta đột nhiên cứng người.

Sau đó, cô ta mỉm cười quyến rũ đi đến gần người đàn ông, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Tù Đội, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, sao không mời tôi về căn cứ của các anh chơi?"

Cô ta duỗi tay muốn khám phá nơi ở giữa hai chân người đàn ông.

Nhưng bàn tay vói qua còn chưa kịp chạm vào quần đối phương, đã bị một chiếc dao găm quân sự chặn lại.

Người phụ nữ ngước mắt, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, trong lòng khẽ run lên, nhanh chóng thu tay lại, lại có chút không cam lòng. Ai mà không biết có nhiều đoàn lính đánh thuê như vậy, chỉ có mấy người trước mặt này, không những ít người nhất mà còn tàn nhẫn nhất, thực lực mạnh nhất và cũng là đội duy nhất không bao giờ đến Động Thuốc Lắc để phát tiết sau khi kết thúc nhiệm vụ.

Cô ta đã hợp tác với họ nhiều lần như vậy, đến mức còn nghi ngờ rằng bọn họ đã tiêu hóa được một số du͙© vọиɠ nhất định trong nội tâm.

Chỉ là lần này cô ta nhìn thấy, hóa ra bọn họ cũng có du͙© vọиɠ của đàn ông, đơn giản là vì một người phụ nữ không biết được Bồ Tứ mang về từ chỗ nào.

Tù vừa quay người liếc nhìn trực thăng, liền thấy Bồ Tứ trần trụi đang ôm người xuống, váy của Tống Hoà đã rách nát hoàn toàn, trên người cô đang bọc lấy áo ba lỗ của gã.

Chiếc áo ba lỗ mặc trên người cô lỏng lẻo, căn bản không che được cái gì hết, cô chỉ có thể tận lực che khuất mông, sau đó nép sang một bên trong lòng ngực của Bồ Tứ, phía sau lưng lộ ra ngoài.

Cô vốn dĩ lớn lên trắng trẻo, làn da trắng như tuyết kia giờ phút này đã đầy rẫy vết đỏ, nổi bật trên nền của chiếc áo ba lỗ đó và làn da màu lúa mạch của Bồ Tứ, càng khiến phần thân dưới trở nên cương cứng hơn.

Bồ Tứ ôm cô tuỳ tiện đi tới trước mặt Tù Nhất, cười với Tù Nhất nói: "Lão đại, cho tôi mượn áo khoác của anh dùng đi."