Chờ lúc trực thăng dừng lại, tất cả những người phía trước đều hành động, người xách túi, người mang súng, ngay cả người phụ nữ ngồi phía trước cũng nhảy xuống trực thăng, chỉ còn lại Bồ Tứ ôm Tống Hoà trong lòng ngực không nhúc nhích.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người, Bồ Tứ đang ôm Tống Hoà đột nhiên đứng dậy.
"Anh..." Tống Hoà kêu lên một tiếng, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị gã đặt lên ghế ngồi, để cô nằm thành tư thế quỳ bò, một cây dươиɠ ѵậŧ cực nóng nhanh chóng chen vào nơi riêng tư giữa hai chân cô.
“Bảo bối, kẹp chặt một chút.” Bồ Tứ cúi người hoàn toàn bao phủ cô dưới thân, một tay ôm lấy eo cô, một tay luồn vào cổ áo cô cầm lấy một khối ngực mềm mại nhào nặn.
Nhìn từ phía sau chỉ có thể thấy dáng người cao lớn của người đàn ông, cơ bắp trên vai và lưng săn chắc, eo hông không ngừng đưa đẩy, chỉ khi cúi đầu nhìn xuống mới có thể thấy từ dưới háng gã lộ ra hai chân nhỏ trắng nõn như tuyết.
"Ưʍ..." Nơi riêng tư của Tống Hoà bị cọ xát vừa mềm mại vừa nóng, không ngừng phun ra chất lỏng ướŧ áŧ, ngay cả âm đế vốn dĩ ẩn giấu giữa bối thịt cũng hơi sưng lên do cọ xát. Mỗi một lần người đàn ông phía sau đưa đẩy về phía trước, cán gậy đều sẽ cọ qua âm hạch của cô, vừa sảng khoái vừa có một loại cảm giác không thoả mãn.
Chưa đủ, Muốn...Muốn vào, muốn được lấp đầy...
Tống Hoà hơi ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy lưng ghế trước mặt, vυ' thịt trắng nõn trước ngực bị bàn tay to lớn của người đàn ông nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau, nhưng thịt vυ' bên kia lại có vẻ như bị bỏ quên. Cô nắm lấy lưng ghế, ngón tay không ngừng siết chặt mới kiềm chế được xúc động muốn duỗi tay tự an ủi.
"Ưm a...Quá...Quá nhanh..." Tống Hoà khẽ nhếch môi rêи ɾỉ, dưới thân có một cây dươиɠ ѵậŧ màu tím đen ra vào giữa hai chân cô, cọ xát dâʍ ɖị©ɧ nơi riêng tư của cô phân bố ra thành bọt mép, phát ra âm thanh ríu rít.
Du͙© vọиɠ và xúc động trong cơ thể cuốn trôi lý trí của cô, khiến cô không tự chủ được mà lắc lư eo, thở hổn hển, rêи ɾỉ, động tác càng lúc càng nhanh. Mỗi một thời khắc lúc dươиɠ ѵậŧ của Bồ Tứ hung hăng cọ qua miệng huyệt và âm hạch của cô, hai mắt cô chợt mở to, cơ thể nâng lên và run rẩy đạt cao trào.
"A ha..." Tống Hoà trở tay nắm lấy vai và cổ của Bồ Tứ, ngón tay thon dài cuộn tròn, muốn nắm lấy một thứ gì đó. Nhưng tóc của người đàn ông quá ngắn, cô cũng không nắm được tóc gã, chỉ có thể gãi vào da thịt phía sau lưng và cổ gã.
Bồ Tứ cũng không hề bởi vì Tống Hoà cao trào mà dừng lại. Ngược lại, lúc chất lỏng trong suốt kia chiếu lên thân gậy, gã vui sướиɠ đến mức tốc độ thọc vào rút ra càng nhanh hơn.
Kɧoáı ©ảʍ liên tục kéo dài, Tống Hoà không ngừng bị đẩy đến nơi cao, cô dần dà không thể chịu đựng nổi, bắt đầu khóc lóc và giãy giụa kêu lên.
"Không…Từ bỏ a a…Không…A ha..."