Phòng bếp không thông với nhà chính, nó được xây ở phía bên phải sân, một phòng màu gạch đỏ độc lập, lựng dựa vào tường sân bên phải, bên trong có hành lang khoảng 3-4 mét nối liền với nhà chính, tránh cho trường hợp trời mưa sẽ không tới phòng bếp được.
Chu Tập nấu mì, xào thêm hai món ăn kèm, hơn nữa khi đến đây anh còn mua thêm thịt kho để ăn trưa, hai người dời bàn gỗ nhỏ ở phòng khách ra ngoài hành lang, trải một tấm đệm dưới đất, cả hai ngồi dưới đất ăn cơm, Chu Tập giúp cô cạo xương đùi gà, Vệ Nễ thì cầm điện thoại tìm vở kịch hài, hai người ngồi ngoài hành lang vừa nhìn mưa rơi tí tách vừa ăn cơm trưa.
Buổi chiều mưa ngày càng lớn, bà nội trồng rất nhiều hoa ngoài hành lang, bệ hoa bốn tầng cao gần nửa người trồng đầy hoa, mưa từ mái hiên bị gió thổi vào hành lang, đập vào các bệ hoa, bây giờ gió không mạnh nên không sao, nhưng khi gió lớn thì mấy bông hoa này có lẽ sẽ không trụ được.
Chu Tập chuẩn bị dời những chậu hoa này vào phòng khách, Vệ Nễ thì đi đóng cửa sổ tầng 2, hai người chia nhau làm, trước khi đi Chu Tập còn đè Vệ Nễ ở cửa hôn một lúc, Vệ Nễ bị hôn tới mềm nhũn, cô định ôm anh thì Chu Tập lại rời đi, khi cô đang bước từng bước lên lầu, anh bật cười, cổ Vệ Nễ đỏ bừng, thẹn thùng nhìn anh, hai chân mềm nhũn chạy nhanh lên lầu.
Lúc ăn cơm, nửa bên váy của cô đã bị mưa làm ướt, vừa di chuyển phần váy bị ướt dính vào đùi rất khó chịu, đóng cửa sổ xong Vệ Nễ đi thay chiếc váy màu xanh lục, tóc cô hơi ướt, cô chỉ lau sơ vài lần rồi không đυ.ng vào nữa, chỉ xõa tóc để khô nhanh hơn.
Cô vốn rất trắng, chiếc váy xanh lục mà cô mặc trở nên trẻ hơn, Chu Tập dời hết chậu hoa xong, từ dưới lầu đi lên thì thấy Vệ Nễ ngồi xổm dưới đất, cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh, trong tay cô cần chậu trầu bà vàng.
Rất ngọt ngào.
Lại ngoan.
Đột nhiên Chu Tập thấy rất cảm động. Anh cầm chậu hoa đứng ở cầu thang và nói: “Vệ Nễ, chúng ta kết hôn đi.”
Vệ Nễ sửng sốt.
Chậu hoa này được đặt dưới đáy bệ hoa, một chậu hoa nhỏ bị chậu hoa lớn bên cạnh che kín, khi dời bệ hoa đi Chu Tập mới phát hiện ra chậu hoa này, chậu hoa màu nâu chỉ còn một bông hoa hồng sắp héo, nó đang héo dần, chỉ còn lại một nụ hoa màu hồng, những rễ cây đã mục nát từ lâu, chỉ cần chạm nhẹ sẽ đứt ngay, anh đặt chậu hoa có lẽ sẽ nhanh chết đi, anh đã cầm nó tới chỗ Vệ Nễ, nhẹ nhàng đặt chậu hoa lên ban công và ôm chặt cô.
“Nễ Nễ, chúng ta kết hôn nhé?”
Vệ Nễ ngơ ngác nhìn Chu Tập, cô biết anh chuyện này anh sẽ không nói giỡn, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
“Anh biết em sợ, chúng ta chờ tới mùa xuân năm sau đính hôn trước được không?”
Chu Tập nhìn về phía chậu cây hoa hồng, anh duỗi tay muốn chạm vào cánh hoa đỏ còn sót lại, nhưng nghĩ tới bây giờ nó đã quá yếu ớt, cuối cùng chỉ cẩn thận miêu tả thật cẩn thận, anh nói: “Nếu lúc đó em nguyện ý, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Được không?”
Anh luôn hỏi cô như thế.
Được không?
Anh không ép buộc, giọng nói dò hỏi dịu dàng, nhưng lại khiến cô không từ chối được.
Đương nhiên, nếu Vệ Nễ từ chối, Chu Tập sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh chỉ tức giận mà thôi.
Nhưng dù tức giận, anh cũng không giận lâu.
Anh luôn đau lòng vì Vệ Nễ, sợ cô đau lòng.
Mà Vệ Nễ.
Lại không muốn làm anh tức giận.
Làm sao có thể bỏ qua được.
Vệ Nễ không bỏ qua được.