Chu Tập bị cô kẹp tới cứng người, anh buông môi Vệ Nễ, cúi đầu thở hổn hển, sau đó hôn lên gương mặt đỏ bừng của cô, anh ôm chân cô và bắt đầu đâm vào trong.
Toàn bộ quá trình anh không nói tiếng nào, động tác dịu dàng, gương mặt lại có chút lạnh lùng, không giống như thường ngày sẽ ôm chặt cô vào lòng, từ trước đến giờ Vệ Nễ luôn mẫn cảm với việc rất nhỏ, dù cho Chu Tập rất săn sóc, nhưng cô vẫn nhận ra sự khác biệt.
Cô có chút ấm ức, cô quay mặt chỗ khác, nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào.
Chu Tập đã quen hết nhất cử nhất động của Vệ Nễ, nước mắt chỉ vừa mới rơi thì anh đã phát hiện ngay, anh ngừng lại, cuối cùng ôm cô vào lòng.
Vệ Nễ được anh ôm mới thấy dễ chịu một chút, cô ôm chặt cổ Chu Tập, giọng nói dịu dàng, giải thích với anh lần nữa: “... Em thật sự không có để ý anh ta, cũng không cho số anh ta, ăn trưa cũng do trùng hợp thôi, em thật sự không biết anh ta.”
Hóa ra ngày hôm qua Vệ Nễ đi dạo cùng Chu Dữu, lúc ăn cơm ở trung tâm thương mại họ trùng hợp gặp được đồng nghiệp của Chu Dữu, khi Chu Dữu đi vệ sinh thì người đàn ông xin WeChat của Vệ Nễ, Vệ Nễ không cho, nhưng khi về đến nhà cô lại nhận được lời mời kết bạn, cùng với tin nhắn: [Cơm trưa rất ngon, tôi có thể hẹn em lần sau được không?]
Vệ Nễ nghĩ rất lâu mà vẫn không biết tại sao anh ta lại biết WeChat của cô, hỏi Chu Dữu thì Chu Dữu nói mình không cho anh ta.
Lúc đó Vệ Nễ có giải thích, Chu Tập nghe xong thì không nói gì, nhưng cô vẫn cảm giác Chu Tập đã tức giận.
Anh luôn là người hay giận, không muốn làm Vệ Nễ buồn, anh cũng biết Vệ Nễ nhất định sẽ không có gì với người khác, người yêu anh hướng nội lại nhát gan, bình thường đi trên đường đều tránh người lạ, sao có thể quen biết người đàn ông khác được, nhưng Chu Tập vẫn tức giận.
Có người mơ ước tới người anh yêu, kho báu của anh bị người ta nhìn trộm, thậm chí có khả năng người kia sẽ đập chậu cướp bông, anh rất tức giận.
Nhưng kho báu vô tội, cô luôn rất ngoan, cô là ngoan nhất, ngoan hơn bất cứ ai.
Cô chỉ cần đỏ mắt, Chu Tập sẽ đau lòng, vì thế anh không nỡ tức giận với cô.
Giống như bây giờ, cô vùi mặt vào lòng anh, phía dưới bao dung anh, người cũng bao dung và dỗ anh.
Rõ ràng cô không làm sai chuyện gì cả, mà cô vẫn quyết dỗ anh.
“Anh đừng giận được không, Chu Tập…”
“Đừng không để ý tới em… Hu hu hu…”
Chu Tập thấy cô khóc thì anh lập tức mất bình tĩnh, anh lau nước mắt cho cô, sắc mặt dịu lại, anh thở dài, giọng nói dịu dàng như nước: “Anh cũng không trách em, khóc gì chứ?”
Vệ Nễ nhỏ giọng oán trách: “Vừa rồi anh không ôm em…”
Chu Tập bị dáng vẻ ấm ức của cô chọc cười, anh ôm cô vào lòng, phía dưới cũng tiến vào trong, cảm nhận được phía dưới được miệng nhỏ ấm áp cắn chặt, anh thoải mái thở hổn hển, anh cúi đầu cắn nhẹ vào môi cô: “Là anh không tốt, anh xin lỗi, rất xin lỗi em.”
Vệ Nễ cảm nhận được cái ôm quen thuộc, cảm xúc vốn lắng xuống đã quay trở lại, được lòng ngực rộng lớn ôm chặt, trong lòng cô đã thoải mái hơn, tiểu huyệt siết chặt, cô bĩu môi, ngẩng đầu hôn anh.
Hai người hôn môi và ôm chặt nhau.
Vì Vệ Nễ oán trách, Chu Tập đã ôm chặt cô cho tới cuối cùng, cả hai người mắc mưa, sợ Vệ Nễ bị cảm, nên anh chỉ làm một lần.
Sau khi làm xong, Chu Tập ôm Vệ Nễ vào bồn tắm, nước nóng đã cho vào từ trước, khói vẫn còn bốc lên.
Vệ Nễ ngâm mình trong bồn, nhìn Chu Tập đang dùng vòi sen tự tắm, cơ thể săn chắc, sau lưng thì có vài vết cào, là lúc cô mất khống chế vì lêи đỉиɦ mà cào lên, Vệ Nễ xấu hổ che mắt mình. Nhưng vẫn nhịn không được mà lén nhìn anh qua khe hở ngón tay.
Vệ Nễ đang mơ màng ngủ, Chu Tập bước ra ngoài thay khăn trải giường, đem quần áo cho vào máy giặt ở ban công, dọn dẹp xong anh quay vợi phòng tắm bế cô ra từ bồn tắm và lau khô người cho cô.
Hai người nằm trên giường ngủ một lúc, gần giữa trưa mới chuẩn bị rời giường nấu cơm trưa.