"Kỳ lạ chỗ nào vậy?"
"Hình như tôi cũng đang sợ…"
Diệu cúi đầu, cọ mũi vào chóp mũi của cậu: "Không sợ."
"Ta sẽ luôn ở bên cạnh A Nguyên, nếu..." Giọng của hắn bỗng nhiên trở nên nhỏ tiếng đến mức không thể nghe thấy: "Nếu A Nguyên bị lạc mất, ta sẽ lại tìm A Nguyên trở về."
Hàng lông mi dài và dày của Bạch Nguyên lấm tấm những giọt nước mắt.
Cậu run rẩy trông rất đáng thương, nhưng trong mắt cậu lại chất chứa ý cười: "Vậy anh phải trông kỹ tôi đấy."
Thời gian ở chung cũng không dài nhưng hình như cậu đã không thể rời khỏi sói đen, không thể rời khỏi Diệu mất rồi.
Sẽ không có ai có thể đối xử với cậu tốt như họ.
"Ừm, A Nguyên nghe lời." Diệu đưa tay che cả khuôn mặt Bạch Nguyên, sau đó lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Thụ xụ mặt xuống, ra vẻ tức giận: "Được rồi, có ăn nữa không?!"
"À hú, ăn chứ!"
"Giữ lại một chút cho tôi!"
"Hú!"
Thụ bỗng kêu lên.
Thịt cá trên đũa bị Thảo hung dữ lấy đi, hắn tủi thân nói: "Không được cướp của ta!"
Bạch Nguyên mỉm cười.
Cậu sẽ trân trọng khoảnh khắc này.
*
Ba bậc thầy thái cá trên bàn đá càng ngày càng thuần thục hơn, động tác trên tay vô cùng chuyên nghiệp như thể đã làm mười mấy năm rồi vậy.
Thụ, Hồ, Hà chơi đến nghiện, kết quả là... Ăn hết cá thái lát mất rồi.
"Hết rồi à?"
Hồ: "Hết rồi."
"À hú! Ăn ngon quá." Vừa nghe thấy đã ăn hết rồi, mọi người lập tức ngã về phía sau, vừa thấy đáng tiếc vừa thỏa mãn nằm ở trên thảm.
Sau đó còn lăn một vòng, ôm cái bụng tròn vo duỗi chân đá lung tung trông rất vui vẻ.
"A Nguyên, lần sau còn được ăn tiếp không?" Khâu cười ha hả, không hề ngại ngùng mà đưa ra yêu cầu với bé con.
Bạch Nguyên gật đầu.
"Được, sau này cho mọi người ăn cá thái lát no luôn."
"Được đó!"
"À hú à hú!"
*
Tuyết rơi vù vù cả một ngày, buổi chiều mà trời vẫn rất tối.
Cửa hang đã bị chặn lại, đám sói đen tỉnh ngủ bắt đầu dọn dẹp cửa hang.
Ban đầu bọn họ dùng một quả cầu tuyết lớn chặn cửa hang lại nhưng không chặn hết, chỉ cần gió thổi là tuyết sẽ bay vào.
Vậy thì đã đành nhưng nhiệt độ trong hang động cao, chỗ tuyết ở cửa hang tan ra sẽ thường bị ẩm ướt.
Sói không thích ẩm ướt nên lúc ra ngoài hầu như đều nhảy qua chỗ đó.
Thời tiết bên ngoài khắc nghiệt, Bạch Nguyên cố gắng nhô cái đầu ra ngoài dò xét nhưng gió tuyết lập tức táp mạnh vào mặt cậu như đang chờ sẵn vậy.
Gương mặt tê rần giống như bị tát một cái, không dễ chịu chút nào.
Phía bên kia Thụ đã dẫn theo mọi người khiêng cần câu, định ra ngoài câu cá.
Bạch Nguyên lập tức ngăn cản: "Bây giờ thời tiết không tốt, mọi người đừng đi câu cá."
Thụ giơ móng vuốt lên, ra vẻ không sợ: "Chúng ta không sợ đâu."
Thảo đuổi theo, dùng tay tát vào đầu Thụ: "Đi về lại phải uống canh cỏ gai, giờ ngay cả rễ cỏ còn không đủ ấy chứ."
Đầu óc đang nóng lên của Thụ bỗng nhiên hạ nhiệt.
Đúng nhỉ, khi quay về nhất định sẽ bị A Nguyên bắt uống canh cỏ gai không ngon chút nào kia.
Y lưu luyến nhìn cửa hang.
Nhưng cá ở dưới sông, chỉ cần câu là được, nếu không đi thì y cũng cảm thấy rất khó chịu.
Còn những thú nhân khác lại nghĩ: Câu cá nhiều hơn thì sẽ được ăn cá thái lát nhiều hơn.
Bạch Nguyên khẽ thở dài, vẫn phải tìm chuyện gì đó để làm thôi.
Cậu đột nhiên nảy ra một ý, bèn vẫy tay với mọi người: "Đừng đi câu cá vội, làm cửa trước đã."
Diệu cũng nói: "Quay về, nghe A Nguyên đi."
Thụ nhướng mày: "A Nguyên, làm cửa gì thế?"
Bạch Nguyên chỉ vào đống tuyết lại sắp chất lêи đỉиɦ hang kia: "Cửa chính là vật để ở cửa hang có thể ngăn tuyết lại đó."
Thụ: "Vậy đúng là nên làm cửa, đúng, làm cửa thôi."
Vật liệu làm cửa rất đa dạng.
Thời kỳ nguyên thủy, con người sống trong các hang động, thậm chí là sống trong những nơi chỉ bằng nửa cái hang thôi nên cửa thường được làm bằng cỏ, đá và cành cây. Sau này kỹ thuật xây dựng nâng cao thì lại có cả ván cửa nữa.
Mà muốn ngăn cản tuyết thì chỉ có thể dùng gỗ.
Cửa hang lớn nên có khi phải làm cửa hai cánh.
Cánh cửa cũng dễ làm, chỉ cần gọt phẳng gỗ thô và làm sao để mỗi tấm ván có chiều cao và độ dày bằng nhau. Sau đó mài những mối ghép mộng giữa các tấm ván gỗ, cố định bằng đinh gỗ rồi lại dùng dây gia cố thêm. Cuối cùng đυ.c một cái lỗ ở bên trên và dưới của tấm ván gỗ, khảm một mảnh then vào mỗi lỗ.
Ở phía mặt kia lại đóng thêm đinh gỗ vào mảnh then để gia cố thêm lần nữa.
Nếu muốn cố định cửa ở cửa hang và có thể mở ra mở vào thì cần trục cửa, cũng chính là một đoạn gỗ nhô ra ở đầu cửa và đuôi cửa.
Sau đó gắn trục cửa và cánh cửa, cũng chính là tấm cửa đã làm xong vào rãnh trên trụ cửa làm bằng đá. Cuối cùng làm chốt cửa là được.
Về phần khung cửa để lắp cửa vào.
Khung cửa được làm bằng gỗ nên cố định trên tường đá sẽ rất khó, chẳng bằng mài một chút vách đá có sẵn rồi làm một cái khung cửa bằng đá.
Trong điều kiện bình thường thì tưởng tượng cũng tương đối đơn giản.
Ý tưởng tạm thời như thế, cụ thể còn phải dựa theo thực tiễn nữa. Dù sao cậu cũng không phải là thợ mộc, mới chỉ quan sát mấy cái cửa gỗ đã gặp trong cuộc sống và xem trong mấy quyển sách mà thôi.
Nhưng mà cửa gỗ cũng chỉ có mấy kết cấu như vậy, về sau có nhiều thời gian lại tìm tòi thêm.
Bây giờ tích lũy kinh nghiệm trước đã, có khi về sau cũng cần phải dùng.
Gỗ trong hang phần lớn đều là cây bị sói đen đánh đổ.
Có đủ loại lớn nhỏ khác nhau.
Nhưng dù sao cũng phải làm một cánh cửa lớn thì vẫn nên chọn gỗ nào nhẹ một chút sẽ tốt hơn.
Sau khi nói yêu cầu về gỗ, mọi người lập tức qua đó chuyển gỗ. Bạch Nguyên đang định đi cùng thì Diệu chợt nhấc cánh tay lên, bao bọc cậu dưới móng vuốt lớn như quạt hương bồ của hắn.
Bạch Nguyên giãy dụa không nổi nên chỉ có thể từ bỏ.
Cậu cầm gỗ, dùng dao gọt bỏ vỏ cây, tiếp theo là cưa ván gỗ.
Không có cưa thì có thể dùng rìu đá làm từ loại đá cứng như tinh thể băng. Thỉnh thoảng cậu lại cử động móng vuốt sói một cái, mấy người góp sức lại cũng làm được mấy tấm gỗ dặt dẹo.