Miếng cuối cùng cần rán lâu nhất, bên ngoài đã vàng ruộm, thành món cá rán thơm ngon giòn rụm.
Một miếng thịt lớn.
Bạch Nguyên thỏa mãn híp mắt.
Bỗng nhiên bên bả vai có cái gì đó đè lên, hóa ra là cằm của Diệu.
Bạch Nguyên nghiêng đầu, khóe miệng vẫn còn đang cười tươi: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon!”
Mọi người trăm miệng một lời.
Trong miệng của Thụ vẫn còn dư vị.
Rõ ràng đã ăn hết rồi mà vẫn có cảm giác chưa đủ no.
Khác với món nấu, cá rán lên có mùi thơm rất đặc biệt. Có mùi vị nồng nơi đầu lưỡi, cũng có vị ngòn ngọt kèm theo chút mặn của muối.
“Ăn rất ngon!”
Thụ chưa bao giờ được ăn một món có nhiều hương vị thế này bao giờ.
Giọng nói rầu rĩ của Diệu vang lên bên tai: “Muốn ăn nữa.”
Bạch Nguyên không khỏi giật mình.
Đây là lần đầu tiên nghe thấy Diệu nói ra mong muốn của mình.
Cậu xắn tay áo lên, hừng hực đầy khí thế.
Giây tiếp theo, Diệu lập tức kéo tay áo cậu xuống.
Bạch Nguyên vuốt mũi, cười vài tiếng, tốc độ tay càng nhanh hơn.
Thịt mỡ vẫn được rán nóng như cũ, sau đó cho cá đã thái mỏng lên trên, lật qua lật lại vài lần.
Không cần mất nhiều thời gian để rán xong một miếng cá.
Lần này Bạch Nguyên không để mình và Diệu lại phía sau nữa, lúc cá vừa chín thì cho vào miệng giống như mọi người luôn.
“Ưm……” Bạch Nguyên híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
Mùi vị rất hoàn hảo.
Những thứ sói đen ăn chỉ có một hương vị nhưng vị giác rất nhạy cảm. Chỉ cần không bị ảnh hưởng bởi mấy loại gia vị linh tinh thì về cơ bản chỉ cần nấu nướng đơn giản là đã cảm thấy ngon rồi.
Bạch Nguyên nhìn bầy sói ăn ngon đến hú lên từng tiếng với ánh mắt dịu dàng.
Về sau càng phải nấu ăn ngon cho bọn họ mới được!
Cá to đủ cho mọi người ăn no.
Thụ, Thảo cùng Hồ và Hà đứng phía sau quan sát Bạch Nguyên. Tốt xấu thì cũng là các đầu bếp của bộ tộc nên từ trong xương cốt luôn có hứng thú tìm tòi về tay nghề nấu nướng.
Thụ nhìn thấy Bạch Nguyên xoa cổ tay thì hưng phấn nói: “A Nguyên, ta thử được không?”
“Được.”
Việc nấu cơm vốn là của Thụ nên Bạch Nguyên cũng không giành với y.
Sau khi đưa đôi đũa cho Thụ, tay Bạch Nguyên lập tức bị Diệu kéo vào trong chăn.
Giờ thì hay rồi, có mỗi cái đầu là ló được ra ngoài.
Bên trong ấm áp dễ chịu, Bạch Nguyên tựa lưng vào bộ ngực gầy của Diệu, thoải mái thở phào.
Thụ rán cá rất chuyên nghiệp.
Hồ cùng Hà phản ứng chậm, lúc này mới cầm lấy đũa tiến vào gia nhập.
Ừm… Đầu bếp của bộ tộc sói đen có ba người.
Thụ: “Ta rán mười cái, mỗi người……” Thụ dừng động tác tay lại.
Bạch Nguyên cười khẽ: “Tám miếng.”
Thụ gật đầu: “Đúng vậy, tám miếng.”
Y quay đầu nhìn Bạch Nguyên với ánh mắt sùng bái: “A Nguyên, cậu thật lợi hại.”
Bạch Nguyên lắc đầu. “Có gì đâu.”
Lúc cần khiêm tốn thì nên khiêm tốn lại.
Nhưng mà…
Bạch Nguyên nghiêng đầu, đúng lúc chạm mắt vào cằm Diệu: “Diệu, sói chúng ta có biết đếm số không?”
Diệu: “Trước kia lão tư tế đã dạy rồi.”
“Thế còn chữ thì sao?”
Bạch Nguyên chưa nhìn thấy chữ viết của bộ tộc sói đen, nhưng lần trước lúc đang đo quần áo thì đã nhìn thấy mọi người vẽ tranh.
Nhìn rất trừu tượng, nhưng lại rất có tính thẩm mỹ.
Ví dụ như đo cánh tay, mọi người sẽ vẽ một đống lông tương tự để thay thế. Hình dạng giống… Cậu tưởng tượng thấy nó khá giống chân giò hun khói.
“Chúng ta biết!”
“Mặt trời hình tròn, còn mặt trăng là nửa hình tròn.”
“Gió là cành cây bị cong.”
“Lửa làm gỗ bị gọt xong.”
“Gỗ thì chính là gỗ!”
Bạch Nguyên nghe xong, giống như đã hiểu, giống như lại không hiểu.
Cậu nhìn Diệu, hắn đang nắm lấy bàn tay cậu dưới lớp áo da thú, vẽ vào trong lòng bàn tay cậu.
“Gió là cành cây bị cong” thì vẽ một đường cong; “Lửa làm gỗ bị gọt xong”, Diệu vẽ một đường dài rồi lặp đi lặp lại.
Có lẽ… Là gỗ đã bị đốt thành tro.
“Gỗ chính là gỗ”, hắn vẽ đường dài trong tay cậu.
Bạch Nguyên mím môi, nghiêm túc lại kính nể.
Ít nhất vẫn có hiểu biết
“Lão tư tế thật lợi hại.”
“Đúng đúng đúng, lão tư tế cực kỳ giỏi đấy.” Sau khi đã bày cá ra phiến đá, mọi người bắt đầu chia cho nhau, ngồi xuống ăn uống từ tốn.
Thảo ôm đầu gối im lặng cúi đầu: “Cái gì lão tư tế cũng biết.”
Bạch Nguyên nhận ra cảm xúc của Thảo bắt đầu đi xuống, bèn vươn tay sờ đầu của hắn: “Lão tư tế đã biến thành ngôi sao ở trên trời.”
“Đúng rồi!”
Thảo ngồi dậy, thoáng chốc sự đau lòng trong ánh mắt đã biến mất: “Lão tư tế nói, ông ấy đã trở về với Thần Thú.”
“Ông ấy sẽ sống ở một nơi khác.”
“Nhưng ta nhớ ông ấy.” Thảo ngồi lại xuống thảm, khóe miệng mỉm cười: “Hơi nhớ một chút.”
“Hu hu… Ta nhớ cha.”
“Ta nhớ cha!”
……
Bạch Nguyên không biết phải nói gì.
Cậu nắm lấy tay Diệu, theo bản năng muốn xin hắn giúp đỡ.
Diệu cọ vào mặt cậu, tưởng là cậu cũng đang nhớ cha.
“Ngoan.”
Đời trước của Bạch Nguyên, ngoại trừ việc có một người bạn tốt thì không có gì phải lo nghĩ.
Tình thân, tình bạn, tình yêu, tất cả đều không có được nhiều, vì vậy không có cảm giác mãnh liệt về phương diện này.
Nhưng bây giờ nghe thấy giọng sói đen, cậu lại cảm thấy đau lòng.
Bạch Nguyên mê man nghiêng người ôm lấy eo Diệu, hơi cuộn người lại mà rúc mình vào trong người hắn.
Diệu vuốt tóc sói trắng nhỏ, nói: “Không khóc.”
Bạch Nguyên ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong nhưng lại không có tiêu cự.
“Không khóc.”
Nhưng giây tiếp theo, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Bạch Nguyên vẫn ngơ ngác nhìn Diệu như cũ: “A Diệu, tôi cảm thấy thật kỳ lạ.”