“Thơm.”
Là mùi thơm mà lũ sói chưa từng ngửi thấy, có điều đúng là khá đặc biệt.
Không bao lâu sau, Thảo gặm tai Thụ quay về.
Bạch Nguyên hỏi: “Thảo, anh ngửi thử xem có thấy thơm không.”
Hai cái tai trắng trên đầu Thảo dựng thẳng lên, hung hãn nói với Thụ đứng sau: “Đứng đó không được nhúc nhích.”
Thụ cụp mắt nghe lời: “Ừm.”
Thảo thả y ra, khom người lại gần Bạch Nguyên, hít mũi mấy cái rồi nhìn Bạch Nguyên với đôi mắt sáng rực.
Hắn gật đầu: “Thơm.”
“Thế giờ có cần cái này nữa không?”
Thảo lắc đầu: “Bị đốt rồi, cây không sống được nữa.”
“Thế chúng ta mở ra xem thử đi?”
“Để ta, loài cây này có độc.” Hắn không cho Bạch Nguyên động vào.
Có độc sao?
“Vậy loài cây này trị bệnh gì?”
“Trộn lá cây chung với cháo rồi đắp lên vết thương.”
“Có ăn được không?”
Thảo nhìn Bạch Nguyên đầy cảnh giác: “Không ngon đâu, vừa chảy nước mắt vừa bị sặc.”
Nói rồi Thảo đẩy đống đồ ra.
Bạch Nguyên: Thế nghĩa là ăn được.
Không còn lớp vỏ bị cháy đen bên ngoài ngăn lại, Bạch Nguyên có thể nhìn thấy rõ lớp thịt quả màu trắng ngả vàng bên trong, mùi thơm của tỏi cũng không giấu được.
Theo như Thảo tả lại, dù cái thứ này không giống với tỏi ở kiếp trước lắm nhưng có vẻ mùi vị cũng như nhau.
“Ta thử được không?”
“Không được!”
Không ngoài dự đoán, không con sói nào đồng ý cả.
Bạch Nguyên khẽ lay ống tay áo của Thảo: “Một chút thôi được không…”
Sói trắng nhỏ đáng thương mà ngoan ngoãn làm nũng một cái là Thảo mềm lòng ngay.
“Thế, thế cậu…”
Thụ: “Khụ khụ!”
Thảo lập tức hoàn hồn, nghiêm mặt kiên quyết không nhìn vào đôi mắt long lanh ngập nước đó nữa, vội vàng quay đầu cầm đồ trong tay định đi ra xa.
Bạch Nguyên túm tay hắn lại: “A Thảo, ta không sợ đâu.”
“Anh chỉ nói ăn vào sẽ bị sặc với chảy nước mắt, anh đã ăn rồi chắc chắn là không có vấn đề gì.”
“Có vấn đề mà!” Thái độ của Thảo rất kiên quyết.
“Thế anh thử nghĩ xem ngoài phản ứng đó ra thì anh còn cảm thấy gì không?”
Thảo ngừng lại, nhìn đôi mắt cầu xin cùng giọng nói mềm mại của Bạch Nguyên mà suy nghĩ theo lời cậu nói.
Bạch Nguyên nở nụ cười hiền với những con sói khác.
Trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Có vẻ khá là nghe lời.
Nhưng ngay sau đó cậu nhảy bổ đến trước mặt Diệu.
Diệu đỡ lấy cậu.
Cậu ngửa đầu cười nịnh nọt với Diệu.
Diệu nhấc móng lên, chỉ một cái móng đã che hết khuôn mặt Bạch Nguyên.
“Không thương lượng được.”
Bạch Nguyên ủn mông chen chúc với hắn: “Tôi thử tí thôi.”
Bạch Nguyên chỉ lớn hơn một phần tư cái vuốt một chút.
Bây giờ cậu khá chắc chắn rồi, còn mười phần trăm còn lại phải nếm thử mới nói được.
Bạch Nguyên bỏ cái móng to trên mặt ra.
“Trước đó Thảo ăn rồi cũng không sao, có phải không A Thảo.”
Thảo nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ mình có phản ứng nào khác, thế là vô thức gật đầu theo lời Bạch Nguyên nói: “Đúng.”
Bạch Nguyên thấy thế vội nói: “Anh nhìn kìa!”
Thảo do dự, sự tin tưởng mù quáng với tư tế lại trỗi dậy, hắn thấy A Nguyên không giống đang đùa.
“Hay là ta thử giúp A Nguyên?”
Bạch Nguyên lắc đầu: “Anh có thử tôi cũng không biết rốt cuộc nó như thế nào.”
“Ta nói cho cậu biết mùi vị thế nào không phải được rồi sao.”
“Nhưng ban nãy anh đã nói rồi.”
Thảo: Hình như thế.
“Trước đó Thảo đã ăn bao nhiêu rồi?”
“Ăn nửa cái.”
Bỗng nhiên hắn nhớ lão tư tế trước từng thử cái này. A Nguyên là tư tế tương lai, nói không chừng lại thích thứ này. Hắn nghĩ sâu xa hơn, có phải tư tế đều thích cái này không?
Vậy nên…
Lúc Bạch Nguyên lấy một nửa cái trong tay hắn, hắn không nhúc nhích.
Bạch Nguyên khẽ bóp một cái rồi ngửi thử. Đúng là mùi tỏi, có điều nồng hơn một chút.
“Hắt xì!”
Diệu lấy luôn đồ trong tay cậu.
Hắn bỏ vào miệng mình trước.
Mùi vị cay nồng xộc thẳng lên mũi, lưỡi cũng rát nữa.
Mấy con sói đen nhao nhao nhìn về phía Diệu.
Trong nhận thức của bọn chúng, thân thể con non chưa thành niên vẫn kém hơn so với sói thú nhân trưởng thành.
Diệu ăn rồi thì bọn chúng cũng không sợ.
“Có được không? Có ngon không?”
Đôi mắt của sói trắng nhỏ cực kỳ mong đợi, đôi môi mọng nước hơi mím lại, nhìn là muốn ăn.
Diệu đợi một lúc cũng không thấy phản ứng nào khác mới lấy một phần nhỏ chả khác gì con kiến đưa cho cậu.
Bạch Nguyên ngạc nhiên, ăn luôn.
Cậu nếm thử.
Lông mày nhíu lại dần thả lỏng.
Thú nhân còn lại thấy thế lập tức chia miếng của Diệu ra bỏ vào miệng thử.
Truyền thống của bộ tộc sói đen: Bất kể là ăn cái gì, có món gì thì mọi người cùng ăn.
Thảo đã ăn rồi cũng phải nếm thử một chút.
“Ủa? Giống cỏ gai vậy.”
“Giòn nhỉ.”
“Cỏ gai cũng giòn, cái này ngon hơn cỏ gai nữa.”
Thảo yên lặng nuốt cọng cỏ Hồ gần như không cắn được, khác hẳn hương vị lúc bé khi lão tư tế nhét một nửa cái vào miệng hắn, hắn thấy mùi vị lần này cũng ổn.
Có vẻ thơm hơn ăn sống nhiều.
Bạch Nguyên rất hài lòng.
Cái này không phải là tỏi đấy sao!
Trông hơi khác củ tỏi lúc trước mình ăn, nó to hơn, không nhiều tép bằng, từng tép đối xứng hai bên, mùi vị cũng nồng hơn.
“Thảo, cây này tên là gì?”
“Cỏ Hồ.” Thảo cầm cọng rễ chưa bị cháy: “Vì bộ rễ trông giống râu của thú nhân nên gọi là cỏ Hồ.”
“Được, cỏ Hồ.”
Trên tay Diệu còn một nửa, Bạch Nguyên bỏ vào tay mình. Cậu nhìn mấy con sói mang vẻ mặt khác nhau, cười hỏi: “Có ngon không?”
“Mùi vị cứ là lạ ấy.”
“Thơm, ngon lắm!”