Hiếm khi có đồ ăn lót dạ vào buổi chiều.
Sói đen thỏa mãn nằm rạp xuống mặt đất, vung vẩy cái đuôi của mình chơi đùa.
Bạch Nguyên chia canh cỏ gai thành bốn phần, Diệu hai bát, Thụ, Hổ, Hà một bát.
Mùi hương của cỏ gai cũng không tính là dễ ngửi, sau khi nấu xong có mùi nước gạo và mùi chua cay trộn vào nhau.
Bạch Nguyên nín thở, bưng cái bát ngồi xổm ở trước mặt Diệu: “Uống đi.”
Diệu cúi đầu, há miệng.
Hắn uống hai bát canh có mùi hương bất thường với vẻ mặt không thay đổi.
Bạch Nguyên thấy sắc mặt hắn như bình thường, nghi hoặc ghé vào cái bát ngửi một cái.
Chẳng lẽ không khó uống sao?
“Ngao ngao ngao! Ta không uống!”
Thảo véo lỗ tai Thụ đang chạy tán loạn khắp nơi, mặt không đổi sắt cạy cái miệng sói của y ra, đổ bát canh vào trong miệng y.
“Ọe!”
Thảo tay mắt lanh lẹ, bóp miệng sói, âm trầm uy hϊếp:
“Nôn thử xem!”
Hổ và Hà ở sau lưng bọn họ yên lặng lùi lại vài bước.
Thảo quay đầu, nở nụ cười cực kỳ hiền lành: “Các ngươi có muốn ta giúp không?”
Cơ thể Hổ cứng đờ.
“Ha ha ha, không cần không cần.”
Hà nuốt một ngụm nước bọt.
Hai anh em liếc nhau, buồn bã bưng cái bát lên.
“Ọe.”
Con sói bên cạnh nhanh chóng học Thảo bóp hai cái miệng của bọn họ, vui vẻ mỉm cười: “Ngoan, đừng nôn, lãng phí.”
Bạch Nguyên thấy bọn họ cười toe toét uống hết canh cỏ thì trong lòng nhẹ nhõm hơn chút.
Sau khi rửa bát bằng tuyết trắng vài lần, Bạch Nguyên lại đi múc một phần canh cá.
Thấy dáng vẻ húp canh của nhóm Thụ, cậu ngồi xếp bằng ở trước mặt Diệu: “Không khó ăn à?”
Diệu mím môi, ăn bát canh cá trong tay Bạch Nguyên.
Giọng hắn hơi khàn: “Dễ ăn.”
Bạch Nguyên buồn cười.
“Anh gạt tôi, anh ăn canh cá rất nhanh nhé.”
Húp xong bát canh nóng hổi, lông sói cũng đã hơ khô.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi thấy nụ cười của Bạch Nguyên. Đám sói đen đã ngây ngốc ở trong hang động khá lâu ung dung cùng nhau đi ra ngoài.
Chỉ sau chốc lát, bên ngoài liền phát ra âm thanh ồn ào.
Bạch Nguyên lắc đầu, trên mặt có sự trầm ổn không hợp với vẻ ngoài của cậu.
Cậu đi dạo trong hang động.
Khi cậu đi ra khỏi hang chứa đồ ăn thì đã mang theo một vật được bọc bằng da thú.
“Diệu, đây là cái gì?”
Diệu không còn sổ mũi, đang hơ lửa đến mức trên trán bốc khói ngẩng đầu.
“Muối.”
“Muối?”
Bạch Nguyên ngồi trên thảm da thú, đặt cái bọc đó xuống ở giữa cậu và Diệu.
“Tôi có thể xem nó được không?”
Trong đôi mắt của con sói trắng nhỏ có sự hiếu kỳ không che giấu. Diệu gật đầu: “Chắc là chỉ còn chừng này, em cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Cái bọc to như quả dưa hấu, bên ngoài được quấn bằng lớp da bò. Bên trong là lớp da lông khô ráo mềm mại, ở trong lớp cuối cùng lại là một lớp da bò.
Sau khi mở hết cái bọc thì Bạch Nguyên đã thấy rõ dáng vẻ của muối.
Cái bọc lớn, nhưng chỉ có hai cục muối nhỏ cỡ nắm tay. Những hạt muối nhỏ rời rạc ngưng tụ thành một cục to. Hạt muối có màu xanh trắng không thể so sánh với muối ăn ở đời trước.
Chắc là muối tinh.
Bạch Nguyên nhìn chằm chằm vào hạt muối nhỏ: “Trong bát canh chúng ta ăn trước đó có cái này à?”
Diệu: “Rất ít.”
Bạch Nguyên chép miệng: “Hèn gì thỉnh thoảng sẽ có vị mặn.”
“Vậy những hạt muối này là...”
Bạch Nguyên còn chưa hỏi xong, đàn sói ồn ào lại chạy vào.
“Ngao ngao ngao! A Nguyên xem ta đào được gì này!”
Đàn sói có đồ ăn trong bụng liền có năng lượng để chơi đùa.
Bạch Nguyên nghĩ: Nếu bọn họ ăn no rồi thì nguy mất.
Sợ rằng cả hang động sẽ bị bọn họ phá hủy.
Bạch Nguyên lập tức cất da thú, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Gào! Tên nào động vào thảo dược của ta?”
Âm thanh hỗn loạn từ cửa hang truyền thẳng vào trong hang động. Bạch Nguyên vừa cột chặt tấm da thú thì tiếng chạy dồn dập vang lên, ngay sau đó, bỗng nhiên sau lưng cậu có thứ gì rơi xuống.
Trên lưng cậu có thứ gì đè xuống, cậu liếc thấy đốm lửa nhỏ trong đống lửa hoả như pháo hoa rơi xuống nước.
Trong chớp mắt, cậu nhào vào người Diệu.
“Sao vậy?” Bạch Nguyên khó hiểu.
Diệu im lặng nhìn đám sói đang đè lên nhau, giọng nói trầm xuống: “Cẩn thận một chút.”
A Sơn vô tội bị liên lụy, bị đè ở dưới mặt đất, ở gần Diệu nhất: “Ui chao.”
Bạch Nguyên chống lên bả vai Diệu, ngồi dậy.
“Chú A Sơn, ai đào thuốc của Thảo vậy?”
A Sơn là con trai của Khâu, không nói nhiều, nhưng cực kỳ thành thật, nhất định kẻ gây chuyện không phải là hắn.
“Là Thụ.”
A Sơn chờ đám nhóc con rời khỏi người hắn rồi chậm rãi đứng dậy.
Bạch Nguyên há miệng, sau đó sau lưng cậu có giọng nói cực kỳ tức giận, xuyên thủng qua màng nhĩ.
“Thụ!!!!”
“Ta ăn ngươi! Con sói ngu ngốc này!”
Bạch Nguyên ngơ ngác, vội vã quay đầu.
Thảo đã ngồi xổm bên cạnh đống lửa, nắm lấy nhánh cây móc đồ ra từ trong đống lửa. Hắn nhéo lỗ tai trên đỉnh đầu vì biến hình quá gấp gáp mà còn ở trong dạy sói.
Lực khá mạnh, ngay cả Bạch Nguyên cũng cảm thấy đau.
Cậu đứng dậy, kéo tay Thảo ra khỏi lỗ tai của hắn.
“Nó có hình dạng ra sao, tôi tìm giúp anh.”
Thảo mím môi với cậu, giống như đã tìm ra người có thể tố cáo: “A Nguyên, cậu phải phân xử giúp ta.”
Bạch Nguyên nghiêm túc gật đầu: “Được.”
“Tìm đồ trước.”
“Ừm! Nó lớn như vậy, có màu hồng.” Thảo khoa tay múa chân vài lần.
Bạch Nguyên hít mũi, ngẫm nghĩ, hình như cậu ngửi thấy mùi gì thơm thơm.
Bây giờ lửa không to, dễ tìm.
Chờ đến khi Bạch Nguyên móc vật đó ra ngoài, mùi hương bay thẳng vài mũi.
Thơm quá!
“Là cái này sao, Thảo?”
“Đen rồi.” Đôi mắt Thảo nhanh chóng đỏ lên, cẩn thận từng li từng tí dùng cây gậy chọc chọc: “Không trồng được nữa.”
Bạch Nguyên còn chưa kịp an ủi, Thảo cầm cây gậy lên rồi chạy ra ngoài.
“Thụ, ta đánh chết ngươi!”
Bạch Nguyên dùng nhánh cây chọc hai lần rồi chìa tay ra.
Diệu: “Nóng.”
“Diệu, có phải nó rất thơm không?” Bạch Nguyên không chắc chắn lắm nên cẩn thận mở ra xem.