Tống Nhất: “...”
Cô lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tắc.
Lâm Tắc cười tươi rói, không hề lúng túng chút nào: "Lễ nhẹ nhưng tình nặng mà."
Lý Văn Văn đã quay lại cuộc thi đấu, mời Tống Nhất cùng nhau xem.
"A Nhất, tớ là người đầu tiên nghĩ đến cậu đó, có cảm động không?"
Tống Nhất không cảm động cho lắm, cô vô tình chọc thủng sự thật: "Nhưng sau khi phát hiện tớ không đi được, cậu là người chạy nhanh nhât."
Lý Văn Văn mở tròn mắt, cố gắng giải thích: "Tớ muốn đi quay video lại mà, sợ cậu không được xem trọn vẹn thì tiếc lắm!" Cô bé chỉ vào đồ uống trên tay Tống Nhất và nói: "Cậu cũng tự mình đi ăn còn gì!"
Tống Nhất chỉ vào Lâm Tắc: "Cậu ta mời."
"Cả suất?"
"Không, đồ uống."
Lý Văn Văn rơi vào sự im lặng đáng ngờ, cô bé đắn đo suy nghĩ, vậy mà lại không khiển trách Lâm Tắc về mặt đạo nghĩa, mà quay đầu an ủi Tống Nhất: "Tuy cậu ta không dùng tiền, nhưng có thể khiến cậu ta chủ động tặng đồ đã là hiếm có lắm rồi."
Rất hiển nhiên, mọi người đều biết Lâm Tắc là người như thế nào.
Tống Nhất mở hình ảnh ảo ra, nhưng do Lý Văn Văn khá kích động nên hình ảnh rất mờ, có lúc chỉ thấy một làn khói đen đang bay, trái lại tiếng thét chói tói của chủ lệnh bài lại được ghi âm rất rõ ràng.
Lý Văn Văn bắt đầu chột dạ ho khan: Cô bé quay video lại là muốn chia sẻ với Tống Nhất, nhưng quả thật cũng không để ý đến chất lượng video.
Cô bé tích cực giải thích thêm: "Cậu nhìn cái bóng đen này đi, anh ấy là cầu thủ ngôi sao của trường chúng ta đấy, mau nhìn đòn sát thủ của anh ấy đi! Pha bóng tử thần tuyệt sát! Đối thủ không dám đón luôn! Tránh được rồi! Bóng đã thành công đến tay của đồng đội..."
Tống Nhất cũng đã hiểu rõ quy tắc chơi môn bóng kiếm này:
Hai đội tham gia thi đấu mỗi đội có năm người, trong quá trình thi đấu chỉ được dùng linh lực cho việc ngự kiếm, cũng không được sử dụng những đồ vật bên ngoài khác để hỗ trợ, chỉ được dẫn bóng nhờ sức mạnh cơ thể.
Thời gian giữ bóng của mỗi người cho mỗi lần không được vượt quá năm giây, trong thời gian đó nhất định phải chuyền bóng đi. Cuối cùng đưa được bóng vào "Long Môn Quan" của đối phương sẽ ghi một điểm. Đội nào giành được mười lăm điểm trước sẽ chiến thắng.
Chỉ được dẫn bóng bằng hai tay, nếu như bóng đυ.ng trúng cơ thể, cầu thủ sẽ bị loại. Nếu rơi xuống từ trên kiếm cũng sẽ bị loại. Trong trận đấu không được sử dụng bạo lực để loại đối thủ, nhưng có thể dùng "Bóng bạo lực" để loại đối thủ.
Nếu như bóng rơi xuống đất, đội chuyền bóng trước đó sẽ bị trừ một điểm.
"Lợi ích duy nhất của việc đi học chỉ có mỗi cái này! Sau này tớ nhất định phải gia nhập đội bóng!" Lý Văn Văn kích động nói: "Thấy sao, có cảm thấy nhiệt huyết sôi trào không? Cũng muốn gia nhập lắm đúng không?"
Cảm xúc của Tống Nhất không hề dao động: "Không hề."
Cô từng đối mặt với sống chết rất nhiều lần, lần nào chẳng mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cái này?
Một cuộc thi đấu còn không thấy máu, rất khó móc nối với từ "Nhiệt huyết sôi trào".
Nhìn thấy biểu cảm thất vọng của Lý Văn Văn, Tống Nhất lại nói: "Nhưng đúng là có chút thú vị."
Dựa theo quy tắc này, đội dự thi có thể vạch ra những chiến thuật chiến lược phong phú.
Lấy được bóng nhìn như có thế mạnh, nhưng chỉ cần đối thủ ứng phó thỏa đáng, cũng có thể biến thành thế yếu.
Tuy không thể thấy máu nhưng lại huấn luyện tốc độ phản ứng rất khéo léo, còn cả năng lực đối phó, năng lực điều khiển linh lực.
Đương nhiên, trong mắt Tống Nhất thì cách thức huấn luyện này vẫn còn hơi nhẹ nhàng.
Lý Văn Văn lại trở nên kích động: "Không phải có chút, mà là rất nhiều! A Nhất, cậu đừng học cách nói chuyện của mấy lão già kia nữa!"
Có một số lão già chính là như vậy: Ỷ vào mình lớn tuổi, từng trải nhiều, chuyện gì cũng có thể giả vờ ung dung thản nhiên, tất cả đều là "Chẳng qua cũng chỉ đến thế".