"Thầy ấy à, cũng coi như đã từng dạy dỗ không ít tu sĩ bảo vệ chính nghĩa, thầy rất mong chờ em cũng sẽ gia nhập ngành này. Nhưng không phải dùng hình thức phần tử phạm tội nha."
Tống Nhất: ...
Nét mặt cô có chút nghiêm trọng: "Thưa thầy, em sẽ cố gắng."
Đây không phải là khiêm tốn, mà là thật sự phải cố gắng sửa chữa lại.
Tống Nhất chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, nhưng ở giới tu tiên trước đây, cô cũng là một hạc giữa bầy gà, ít khi chủ động đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ và cướp đoạt, bởi vì cô không thích gánh nhân quả, cũng coi như là một tấm gương đạo đức.
Người tốt thật sự sẽ không sống được lâu ở thế giới đó.
Nhưng trên tay của tấm gương đạo đức như cô cũng từng dính mạng người.
Mà quy tắc ở đây, ngoài án mạng ra thì còn có những tội ác to nhỏ khác...
Thầy giáo quan tâm cô cũng là điều cần thiết.
Tống Nhất nghĩ, cô phải nhanh chóng bù lại mới được, đề phòng giẫm trúng hố.
Trước khi Tống Nhất rời khỏi văn phòng, thầy giáo còn nói: "Đúng rồi, bởi vì em kiểm tra không đạt nên vẫn bị phạt. Thêm bài tập cuối tuần cho em, đến nhà tù của Vân Thành tiến hành khảo sát xã hội, sau đó viết một bản báo cáo về cảm nghĩ của em rồi nộp lại. Lâm Tắc, bạn cùng bàn của em rất rành chuyện này, em có thể đi hỏi cậu ấy."
Thầy giáo không nói rõ mọi chuyện, bảo cô giao tiếp với các bạn cùng trang lứa cũng rất có lợi.
Nhưng nghĩ lại, lại có chút lo lắng: Lâm Tắc cũng là một đứa khó giải quyết, bảo cô đi hỏi Lâm Tắc, không có vấn đề gì chứ?
Thằng nhóc đó rất nhiệt tình với mọi người, tôn sư trọng đạo, thông minh lại có thiên phú, bề ngoài là một đứa trẻ tốt, nhưng... Lại có chút vi diệu.
Ví dụ như, bảo cậu ta đến nhà tù khảo sát xã hội. Đây vốn chẳng phải chuyện tốt lành gì, người khác chỉ muốn cuối tuần được đi chơi thêm một lát, nhưng cậu ta đi hai lần xong, sau đó còn chủ động xin đi, nghe nói người ở trong đó còn quen với cậu ta luôn rồi.
Bạn nói xem cậu ta là một đứa trẻ bình thường ư?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Tắc quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Tống Nhất đang suy nghĩ nên mở miệng với Lâm Tắc như thế nào.
Từ sau khi Tống Nhất thể hiện mình có khuynh hướng trở thành tội phạm tương lai, Lâm Tắc không còn chào hàng với cô nữa. Tuy bọn họ ngồi cùng bàn nhưng Tống Nhất không thân với cậu ta.
Không ngờ vừa trở về phòng học, cô lại nhận được sự "Chào đón nhiệt tình" của Lâm Tắc, cậu ta đặt một chai nước uống ở trên bàn của Tống Nhất: "Đừng lo lắng, không lấy tiền, tôi mờ cậu đó."
Tống Nhất có chút do dự.
Nếu như là Lý Văn Văn, cô sẽ không nghi ngờ gì.
Nhưng cái cậu này là hạng người trước giờ "Chỉ giám giá chứ không miễn phí" (Có giảm giá thật hay không Tống Nhất cũng không rõ), cảm giác đây không phải là đồ uống miễn phí gì.
"Không có gì, tôi chỉ cảm ơn sự hi sinh của cậu thôi. Cậu cứ coi như là hạng thứ hai từ dưới lên gửi lời chào đến hạng thứ nhất từ dưới lên đi."
Tống Nhất: “...”
Thế nên, đây có tính là chê cười không?
Nhưng có cơ hội như vậy, Tống Nhất cũng dễ mở miệng hơn: "Thầy bảo tôi đi nhà tù của Vân Thành làm khảo sát xã hội, thầy ấy bảo tôi hỏi cậu cụ thể phải làm thế nào."
"Thế à... Đúng là tôi rất rành chuyện này." Lâm Tắc sờ cái cằm trơn bóng của mình: "Mua hướng dẫn không? Tôi cho cậu ưu đãi lớn nhất. Có mấy gói khác nhau, chỉ cần đủ tiền thì tôi còn giúp cậu viết luôn cả báo cáo."
Tống Nhất không có biểu cảm gì: "Cảm ơn, không cần."
Lúc này, Lý Văn Văn cũng đã vui vẻ trở về sau khi xem thi đấu xong, nhìn thấy đồ uống trên tay Tống Nhất bèn ngạc nhiên hỏi: "A Nhất, cậu tự đi ăn suất ăn học sinh mới ở tiệm tạp hóa rồi à?"
"Gì cơ?"
"Chai nước này của cậu là đồ uống tặng kèm suất ăn học sinh mới."