Khuôn mặt cô y tá nhỏ xấu hổ, đẩy xe đổi thuốc ra khỏi phòng bệnh, cả một đoạn đường gần như chạy nhanh về phòng y tế, kìm lại nỗi lo sợ trong lòng, tay chân cô ấy lạnh lẽo.
“Cô bị làm sao vậy?” Y tá trưởng thấy sắc mặt cô ấy không ổn, quan tâm hỏi han.
“Không sao đâu ạ.” Cô y tá không biết nên giải thích như thế nào, thật ra chính cô ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ là cùng người kia nhìn nhau một lúc, thế nhưng cô ấy đã hãi hùng khϊếp vía.
Trước đó cô ấy còn thỏa sức tưởng tượng dáng vẻ khi đối phương tỉnh lại, cảm thấy dưới hàng mi mảnh dài ấy chắc chắn là một đôi mắt vô cùng đẹp, lại không ngờ được đẹp thì đẹp thật, nhưng lạnh lùng đến mức khiến cho tim người ta đập nhanh.
Lúc Vân Dật tỉnh lại thì hơi giật mình, anh không nghĩ vậy mà mình có thể ngủ thϊếp đi.
Là bởi vì giấc mơ kia sao?
Thế mà anh lại có một giấc mơ đẹp, trong giấc mơ mẹ còn cười với anh.
Vân Dật cố gắng nhớ lại nụ cười trong mơ của mẹ mình, nhưng anh càng cố gắng hồi tưởng lại càng không nhớ rõ, cuối cùng trước mắt anh xuất hiện toàn màu đỏ, một người đàn ông có gương mặt dữ tợn chợt xuất hiện: “Cậu thực sự muốn có được sức mạnh đến vậy sao? Ngay cả mẹ ruột của mình cũng nguyền rủa!”
Bàn tay buông ở hai bên của Vân Dật ngay lập tức nắm chặt, ống truyền nước trong suốt trên mu bàn tay đột nhiên trào lên một dòng máu đỏ.
“Vân Dật, cậu… Sao máu lại chảy ngược lên ống truyền? Y tá, y tá đâu!” Tần Uý Nhiên vừa đến phòng bệnh thì đã thấy máu anh chảy ngược lên ống truyền máu, vội vàng xoay người đi ra ngoài gọi y tá.
Rất nhanh y tá trưởng đi đến, nhắc Vân Dật thả lỏng, chờ máu chảy lại trong cơ thể thì mới rời đi.
Lúc này Tần Uý Nhiên mới đi tới trước giường Vân Dật, đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Tôi vừa mới đi hỏi bác sĩ, ông ấy nói vết thương mười cm của cậu chảy 600CC máu, cho dù cắt cổ tay cũng không chảy nhiều máu như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu?”
Tần Uý Nhiên là bạn đại học của Vân Dật, cả hai đều cùng tốt nghiệp trường luật danh tiếng ở nước M, nhưng mối quan hệ giữa hai người cũng không thể nói là quá thân thiết. Tính cách Vân Dật lầm lì, thời đại học anh không bao giờ chủ động giao lưu với người khác, lúc đấy ở lớp chỉ có hai người bọn họ là người Trung Quốc, tính cách Tần Úy Nhiên hòa đồng, luôn mặt nóng dán mông lạnh bên cạnh Vân Dật. Nhưng cho dù như thế nào, Vân Dật cũng không đối xử nhiệt tình với anh ta. Sau khi tốt nghiệp, hai người không gặp mặt nhau nữa, chỉ có Tần Úy Nhiên mỗi năm đều nhắn tin một hai lần hỏi thăm, nhưng chưa bao giờ Vân Dật trả lời lại.
Hai năm trước, Tần Úy Nhiên thành lập văn phòng luật của riêng mình, đầu năm anh ta vô tình nghe nói Vân Dật thắng một vụ án lớn ở nước M. Đột nhiên anh ta nổi hứng gửi tin nhắn cho Vân Dật, hỏi đùa một câu có muốn về nước làm ăn cùng anh ta không, vốn tưởng Vân Dật sẽ như trước đây phớt lờ anh ta, vậy mà lại không ngờ Vân Dật sẽ đồng ý. Sau khi về nước hai người nhận một vụ án lớn, hơn nữa còn thắng vô cùng đẹp mắt.
Vân Dật hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tần Úy Nhiên đáp: “Bệnh viện gọi điện tới văn phòng.”
Trên người Vân Dật có danh thϊếp, nhân viên bệnh viện gọi điện thoại cho văn phòng luật sư của Vân Dật.