Chớp mắt nửa ngày đã trôi đi, cả bên trong và bên ngoài phòng bệnh không có một chút động tĩnh nào. A Chú hơi nhàm chán, cậu chỉ có thể chơi điện thoại di động gϊếŧ thời gian.
“Chị Hạ Hạ, chị nhìn người này xem trông có giống người đàn ông hôm nay chị cứu không.” A Chú đột nhiên đưa điện thoại tới trước mặt Hoài Hạ.
Hoài Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua, đó là một tấm ảnh chụp một bóng lưng không quá rõ ràng: “Quần áo và thân hình hơi giống.”
A Chú: “Hơi giống thế nào được, chính là anh ta! Thời gian, địa điểm, quần áo, còn nữa, anh ta cũng bị thương.”
Hoài Hạ nghe mà chẳng hiểu ra gì: “Sao lại nói là cũng?”
A Chú: “Người này tên là Vân Dật, là một luật sư, anh ta là luật sư đại diện của Trần Hưng Phát. Có người ở hầm gara của tòa án chụp được anh ta lên xe của Trần Hưng Phát, nhưng khi xảy ra vụ tai nạn trên xe lại chỉ có ba người, không thấy Vân Dật trên xe. Lúc chúng ta gặp được anh ta, có phải anh ta trùng hợp cũng ở lân cận vụ tai nạn xe không? Trùng hợp như vậy, không phải anh ta thì còn có thể là ai? Hơn nữa không phải lúc nãy chị nghi ngờ vụ việc của Trần Hưng Phát là do chú nguyền sư làm sao? Tên luật sư lòng dạ hiểm độc này, nhận những đồng tiền dơ bẩn rồi giúp Trần Hưng Phát biện hộ vô tội thành công. Số người mắng anh ta trên mạng cũng chẳng ít hơn người mắng Trần Hưng Phát là bao. Không nguyền rủa anh ta thì nguyền rủa ai? Hạ Hạ, chúng ta thế này là vừa cứu một người xấu đấy.”
Nghĩ đến việc Hoài Hạ vì cứu Vân Dật, thậm chí còn dùng đến đạo cụ trị liệu, A Chú cảm thấy vô cùng đau lòng.
Vân Dật bị nguyền rủa ư? Quần áo toàn vẹn, vết thương lại ở phía dưới quần áo, còn có thể chất kì lạ làm cách nào cũng không cầm được máu đó.
Hoài Hạ bỗng nhiên đứng lên: “Em ở chỗ này trông chừng, chị đi kiểm chứng một việc.”
Phòng cấp cứu.
Cô y tá nhỏ đang bận đổi thuốc ở các phòng bệnh, khi chuyển đến phòng 608, động tác của cô ấy không tự giác mà chậm lại.
Cô ấy cố ý làm chậm lại không phải vì thuốc ở trong phòng bệnh này phức tạp, mà là vì muốn dừng lại ở phòng bệnh này lâu hơn một chút. Trước đó một bệnh nhân được đưa tới đây vì mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, người có thể ở phòng bệnh đơn ở bệnh viện cấp ba được phục vụ bởi nhiều bác sĩ nổi tiếng của bọn họ thì không giàu cũng sang. Hơn nữa người này còn trẻ tuổi đẹp trai, đặc biệt là dáng vẻ lúc anh hôn mê, có thể ví như là “người đẹp ngủ trong rừng” phiên bản nam. Đối với y tá quanh năm ở bệnh viện chỉ có thể nhìn người bệnh ốm yếu xanh xao tiều tụy như các cô thì đây đúng là một cảnh đẹp.
“Ngủ thϊếp đi rồi còn cười, đang mơ thấy chuyện gì vui sao.” Cô y tá cầm lọ thuốc cuối cùng treo lên, ngẩn người nói: “Cả một buổi chiều cũng không thấy có người tới thăm, chắc là anh ấy vẫn còn độc thân.”
Đổi thuốc xong, cô y tá nhỏ đang định đẩy xe đi ra ngoài, vừa xoay người thì đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, đôi con ngươi thì lạnh như băng.
“Anh… Anh tỉnh rồi sao?” Cô y tá nhỏ hoảng sợ, không biết mấy lời cô ấy vừa nói có bị nghe thấy không: “Chỗ này là bệnh viện, anh đang bị thương, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?”
“Đi ra ngoài.” Giọng điệu của Vân Dật còn lạnh hơn cả ánh mắt.