Bây giờ Liên Đình mới nhớ ra, lúc sáng Nhứ Quả từng muốn đưa cho hắn một túi tiền màu xanh lục đựng tín vật. Chỉ là lúc ấy không khéo, Thiên Bộ Lang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thích khách từ trong đám người nhảy ra, muốn bên đường ám sát một vị trụ cột của phái Thanh Lưu, nháo đến người ngã ngựa đổ, loạn thành một đoàn. Nhứ Quả thiếu chút nữa bị đám người dẫm đạp, lại vẫn gắt gao giữ chặt túi tiền của mình.
“Có thể cho ta nhìn xem túi tiền màu xanh của ngươi sao?” Ngữ khí nói chuyện của Liên Đình nhu hòa hơn không ít. Rốt cuộc lúc trước hắn hoài nghi Bất Khổ hợp tác với Nhứ Quả lừa gạt hắn, hiện giờ lại có chút suy đoán không giống.
Lúc này Nhứ Quả đã buồn ngủ đến mí mắt muốn dính sát vào nhau, ngồi trên giường nhỏ gật gù nhưng bé vẫn nỗ lực lắng nghe cha nói. Sau khi Liên Đình mở miệng, bé thoáng phản ứng một chút, sau đó sờ soạng túi tiền thêu hình mèo nhỏ trong ngực, mở dây buộc ra, lại từ bên trong móc ra túi tiền thêu hình chó nhỏ màu xanh lục.
Một tầng lại một tầng, có thể nói là phi thường cẩn thận.
Túi tiền thêu hình chó nhỏ dùng nguyên liệu cực tốt, Liên Đình vừa sờ liền biết, là một loại nguyên liệu chỉ có ở phía Nam, công nghệ phức tạp, tính chất mềm mại lại không mất đi kiên cố, hình chó nhỏ được thêu phía trên vừa nhìn liền biết do người chuyên nghiệp ra tay, giá trị xa xỉ.
Đồ trong túi được gấp chỉnh tề…… Một ngàn lượng ngân phiếu.
Ở giữa xấp ngân phiếu còn kẹp một tờ giấy viết thư, bên trên chỉ viết một hàng ngắn ngủi: Trả lại ngươi!
Từ giá trị ngân phiếu có thể nhìn ra, đây là ngân phiếu của tiền trang lớn nhất phương Nam - Nam Hẻm Hiệu - có tiêu chí phòng ngừa giả tạo độc đáo, nổi danh toàn bộ thị trường, làm người am hiểu giả tạo đều nhíu chặt mày. Nam Hẻm Hiệu là tiền trang do tài phiệt muối thương phương Nam cầm giữ, ở phương Bắc thì có cửa hàng bạc của Khởi Nguyên Tấn Thương, ngoài ra Đại Khải còn có tiền trang chuyên môn phục vụ cho tông thân hoàng thất.
Tóm lại, số tiền này không giống như Bất Khổ có thể lấy ra được.
Không nói sau khi Bất Khổ quyết định xuất gia, Công Chúa – A Nương hắn liền cắt đứt tiền sinh hoạt của hắn, cho dù là trước kia, thời điểm mẫu từ tử hiếu, Bất Khổ cũng không quá có khả năng chỉ vì diễn một tuồng kịch mà bỏ ra một bút lớn như vậy. Tiên Đế đối với tông thân thật sự rất keo kiệt, trong năm Vĩnh Ninh thậm chí còn nháo ra chuyện Huyện Chúa nghèo đến mức phải cầm cố của hồi môn để sống, bị chê cười một trận.
Nói cách khác, ánh mắt phức tạp của Liên Đình nhìn về phía tiểu bằng hữu Nhứ Quả hai mắt đã triệt để nhắm lại, chỉ có tinh thần còn đang gắng gượng. Có khả năng mỗi câu mỗi chữ bé nói lúc trước đều là sự thật.
Bé thật sự không có A Nương.
Tuổi còn nhỏ đã một người vào kinh tìm cha.
Kết quả…… Lại bị Văn Bất Khổ bệnh tâm thần kia lừa gạt!
Đúng vậy, Xưởng Công trải qua kín đáo logic, hợp lý phỏng đoán, hắn như cũ không tin Nhứ Quả trùng hợp tới tìm hắn chỉ là một hồi ngoài ý muốn. Mà nếu hắn không sai, Nhứ Quả cũng không sai, vậy sai cũng chỉ có thể là Văn Bất Khổ phát rồ kia, lừa gạt tiểu hài tử nhận sai cha.
Mà trước khi tìm được Văn Bất Khổ ngu ngốc, Liên Đình thở dài một hơi, chỉ có thể do hắn tới thế bằng hữu tốt thu thập cục diện rối rắm này.
Liên Đình chấp nhận chuyện này, vừa thấy chính là quen tay hay việc. Sai lầm lớn nhất đời này của hắn đại khái chính là có giao tình với Văn Bất Khổ ngu ngốc kia.
“Xin lỗi.” Liên Đình tiến lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ tròn tròn của Nhứ Quả, vì thái độ lúc trước của mình, cũng vì bằng hữu tốt mạc danh tạo cho cuộc sống vốn nhiều chông gai của Nhứ Quả nhiều thêm một phần trắc trở. Hắn ở trong lòng thề, nhất định sẽ nhanh chóng thế Nhứ Quả tìm được người nhà.
Đương nhiên, nếu cha ruột Nhứ Quả không muốn gánh vác trách nhiệm, vậy liền khác.
“Sao?” Nhứ Quả đã đi tới cảnh giới nửa tỉnh nửa mơ, cách hiện thực một tầng sa mỏng, cơ hồ đã không nghe rõ cha bé đang nói cái gì. Bé chỉ giống như bản năng của con non, dùng đầu dụi dụi vào tay cha bé, sử dụng công thức vạn năng, giống như trước kia trấn an A Nương, hàm hồ nói với A Cha: “Con thích A Cha nhất.”
“Vô luận ta làm cái gì cũng đều có thể tha thứ sao?”
“Đương nhiên.” Nhứ Quả nặng nề ngáp một cái, miệng mở ra tròn xoe, giọng nói càng lúc càng thấp, cơ hồ Xưởng Công phải ghé sát tai vào miệng bé mới có thể nghe rõ, bé nói: “Bởi vì chúng ta là người một nhà.”
Âm cuối của Nhứ Quả hoàn toàn bị Chu Công nuốt hết, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Liên Đình đứng trước giường, thật lâu không có phản ứng. Hắn rất khó hình dung tâm tình mình ở một khắc kia, bởi vì hắn cảm thụ được, đứa nhỏ mềm mại như nắm cơm này là thực sự nghiêm túc, vô luận cha bé làm cái gì, chỉ cần chịu xin lỗi, đến cuối cùng đại khái bé đều sẽ tha thứ. Ai lại không thích được người thiên vị phát ra từ trong phế phủ, kiên định không thay đổi chứ?
Xưởng Công giơ tay, ngoéo ngón út Nhứ Quả, muốn bé nói chuyện giữ lời, nhưng hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn căn bản không phải cha ruột người ta.
Cứ như vậy nhìn Nhứ Quả trong chốc lát, Liên Đình mới nhẹ nhàng bế đứa nhỏ thơm tho mềm mại lên, chuyển Nhứ Quả vào nội đường để bé ngủ cho thoải mái. Dọc theo đường đi, hắn không cần thầy dạy cũng hiểu dùng áo choàng che gió cho bé, sợ vài bước này làm Nhứ Quả bị đau đầu nhức óc, rốt cuộc con nít chính là dễ dàng sinh bệnh.
Mấy thuộc hạ có việc tới cấp báo, ở hành lang xa xa thấy một màn như vậy đều có chút tiến thoái lưỡng nan.
Có người nghĩ thầm, nhìn thấy Đốc Chủ hai mặt như vậy, hắn sẽ không bị diệt khẩu chứ?
Có người lại nghĩ, Đốc Chủ đây là bị quỷ nhập thân sao? Có cần mời đại sư tới trừ tà không?
Đương nhiên, sau khi lưu tỳ nữ lại gác đêm, tay chân nhẹ nhàng từ nội đường đi ra, Liên Xưởng Công liền trầm khuôn mặt xuống, một lần nữa biến thành Diêm Vương sống mà người người đều sợ hãi. Đôi mắt thon dài của hắn một mảnh hung ác nham hiểm, câu môi trào phúng: “Gần một ngày rồi, đủ cho thích khách kia chạy qua tỉnh lân cận. Án tử ở Thiên Bộ Lang, các ngươi tra được tin tức gì hữu dụng gì rồi?”
“Thuộc, thuộc hạ đưa tới một ít Cẩm Y Vệ điều tra, dùng hình cùng tra tấn……” Mấy thám tử sợ tới mức nói chuyện đều không nhanh nhẹn.
“Nguyên lai các ngươi lấy mấy đồ vật rắm chó đó kêu là điều tra sao?” Liên Đình không giận ngược lại còn cười, so với hắn trực tiếp mắng chửi người còn làm người sợ hãi hơn: “Các ngươi tính toán để ta đem lời này trả lời với Thái Hậu sao? Ngài ấy bỏ ra nhiều tiền như vậy, lại dưỡng một đám phế vật chỉ biết tra hỏi Cẩm Y Vệ sao?!”
“Thuộc hạ vô năng, thỉnh Đốc Chủ bớt giận.” Đám thuộc hạ cái khác không được, thời điểm quỳ xuống kêu khẩu hiệu lại chỉnh tề đến không thể tưởng tượng được.
“Đừng bày ba cái trò này nữa, cho ta một cái thời gian chuẩn xác, khi nào có được kết quả.”
Kỳ thật án ám sát ở Thiên Bộ Lang không do Đông Xưởng quản lý, nhóm quan lão gia phái Thanh Lưu không tin tưởng Đông Xưởng, chỉ là lấy mẫn cảm của Liên Đình đối với triều đình làm hắn ý thức được sau lưng việc này không đơn giản, hắn nhất định phải biết rõ ràng từ đầu đến cuối, so với tất cả mọi người còn phải nhanh hơn!
“Mười……”
Liên Đình nhướng mày.
“Trong vòng ba ngày!” Lập tức có thám tử lớn tiếng lập quân lệnh.
Bất quá, nếu thật sự chờ đến ba ngày sau, rau kim châm đều lạnh. Liên Đình trước buổi triều sớm ngày hôm sau liền từ con đường khác bắt được tin tức mình muốn.
Hắn ở trên bàn cơm cầm giấy viết thư, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Tiểu bằng hữu Nhứ Quả ngủ sớm dậy sớm, lúc này đang ngồi một bên ăn cơm sáng, chén ngọc nhỏ đựng đầy một chén cháo cua. Nhứ Quả đã được Liên Đình chuẩn bị cho bộ đồ mới màu xanh ngọc, là kiểu dáng lưu hành trong nhà quyền quý khu Đông Thành.
Thời gian quá gấp, chỉ có thể tạm thời lấy ra trang phục này cho Nhứ Quả nhưng cũng là trang phục cao cấp, chất liệu mềm mại, chú ý đường may mũi chỉ, đảm bảo không làm tổn thương tới làn da mềm mại của đứa nhỏ. Bên ngoài còn có áo choàng, còn có kim chỉ nương suốt đêm gấp gáp chế tạo một cái túi, phía trên có dây buộc giống y như túi tiền thêu hình mèo nhỏ cho Nhứ Quả, làm bé rất thích.
A Nương bé nói, cái gì cũng đều có thể ném, riêng túi tiền thêu hình mèo nhỏ này một bước cũng không thể rời tay. Nhứ Quả tuy không hiểu vì cái gì nhưng vẫn làm thực tốt.
“Là bằng hữu A Cha viết thư sao?” Nhứ Quả cơm nước xong, buông chén xuống. Lúc này bé mới tò mò mở miệng, trong ánh mắt tròn xoe tất cả đều là cha bé.
“Không phải, ta không có bằng hữu.” Liên Đình khinh thường lừa gạt tiểu hài tử, chỉ là nói Bất Khổ đại sư không đáng tin cậy kia là bằng hữu duy nhất của hắn, thật sự có điểm mất mặt, không bằng nói không có.
“A.” Nhứ Quả trực tiếp há hốc mồm, lộ ra biểu tình không biết có nên an ủi hay không, nếu an ủi có thể làm tổn thương lòng tự trọng của A Cha không?
Liên Đình vốn định nói tuổi này của ta coi trọng nhất chính là ích lợi, là bè cánh đấu đá minh hữu, không cần bằng hữu.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, tiểu bằng hữu Nhứ Quả đã cúi đầu từ trong túi tiền giống như rương bảo bối, móc ra một ít kẹo nhìn giống như đá quý. Cho dù là Liên Đình ở trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không dám nói trước kia hắn từng gặp qua kẹo đường nào giống như thế này.
Nhứ Quả lại phân phát đến thập phần hào phóng, còn tích cực đưa ra chủ ý cho cha mình: “Vậy A Cha cầm lấy kẹo này, phân phát cho những người mà A Cha muốn kết giao bằng hữu, nhất định bọn họ sẽ thích A Cha.”
Thực hiển nhiên, vừa nghe liền biết đây chính là phương thức kết giao bằng hữu mà A Nương Nhứ Quả chỉ cho bé. Hiện tại bé nghiêm túc “truyền” lại cho cha bé.
Liên Đình không nói gì, chỉ là tay áo rộng đảo qua, thu hết tất cả kẹo đường trên bàn. Sau đó, hắn thừa dịp trời còn chưa sáng, mặc một thân triều phục màu đỏ, cưỡi ngựa đi tảo triều. Trên đường tràn ngập sương mù, chỉ có con đường phía trước được đèn dầu chiếu sáng một chút, tỏa sáng lấp lánh cực kỳ giống đôi mắt Nhứ Quả lúc cười rộ lên.
Lúc đi ngang qua tiệm bánh vừng Phụ Hưng Phường ở Thiên Bộ Lang, ngựa Xưởng Công rõ ràng đã qua đi lại quay ngược trở về. Hắn giống như không nhìn thấy đám tiểu quan đang hoảng sợ, chỉ mở miệng hỏi người bán bánh: “Bánh bột ngô bao nhiêu tiền?”
Bởi vì chuyện ngày hôm qua, số lượng tiểu thương tới bày quán hôm nay đều ít đi, bất quá cũng có người vì kiếm tiền mà không sợ mất mạng. Một nhà Trương Nương Tử chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó, Trương trượng phu hàm hậu là người có lá gan lớn nhất, thế Nương Tử nhà mình mở miệng trả lời Liên đại nhân: “Cổ Lâu Tử mười hai văn một cái, tố bánh sáu văn tiền một cái, mười văn tiền hai cái. Nếu đại nhân muốn thượng triều, tiểu nhân đề cử tố bánh, không có hương vị, còn nhẹ nhàng thuận tiện cầm theo.”
Đặt ở nơi khác, giá cả như vậy có thể nói là giá trên trời, nhưng đặt ở Ung Kỳ chính là quá thành thật. Kinh thành kiếm tiền nhiều, giá cả hàng hóa cũng cao đến thái quá, có câu nói “Ung Kỳ kiếm Ung Kỳ tiêu, một phân tiền cũng đừng nghĩ mang về nhà”.
Liên Đình trực tiếp ném ra một túi tiền đồng: “Lấy năm cái tố bánh.”
Chờ lấy được túi bánh gói kỹ lưỡng trong giấy dầu, Liên Đình nhìn cũng không nhìn đối phương đang cung cung kính kính đưa trả lại tiền thừa, một túi tiền đồng kia còn dư để mua gấp mười lần số bánh bột ngô này. Roi da giương lên, Hồng Tông mã lập tức chạy về phía hoàng cung.
Ngày đó trước cổng Thiên Điện chờ điểm danh, Liên Xưởng Công mặc áo khoác, lạnh mặt liên tiếp đưa ra ba cái bánh ngọt, đều là cho những người có quan hệ lợi ích với hắn.
Kẹo đường của con hắn, hắn luyến tiếc, vẫn là chia bánh thôi.
***
Tác giả có lời nói:
Đồng đảng nhận được bánh kinh sợ: QAQ, nhận cái này sẽ không bị chặt đầu chứ? Ta là trung thành với Thiến Đảng a, đại nhân!
A Nương Nhứ Quả: Ngân phiếu trong túi tiền đều là mấy năm nay Liêm đại nhân cho Nhứ Quả, ta đều đưa hết cho hắn, không đυ.ng tới đồng nào.
---
PS: Công là đệ đệ ruột của tiểu Hoàng Đế, thế tử Bắc Cương Vương - Văn Lan Nhân, cùng tuổi với thụ, trước mắt mà nói đây là một đứa bé tính tình có chút cổ quái, nhưng tương lai có hi vọng!