Liên trạch.
Nhứ Quả ở trên giường từ từ tỉnh lại. Lúc này đã là buổi chiều, bé quấn mình trong chăn nhỏ bị ánh mặt trời chiếu đến tỉnh dậy, cả người đều ấm áp.
Ánh chiều tà sụt xuống, xuyên thấu qua hoa văn cửa sổ, một đường chiếu lên bàn con bằng gỗ bên cạnh giường, hoa văn trên cửa sổ được in lên bàn. Trước kia Nhứ Quả ở Giang Tả, cửa sổ phía Nam đa phần đều là Băng Liệt Văn, đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy cửa sổ tạo thành hình cánh hoa như vậy, lớn có nhỏ có, sinh động như thật.
Đôi mắt tiểu bằng hữu không khỏi mở to tròn xoe, giống như con mèo con đang đuổi theo điểm sáng, tò mò muốn đưa tay sờ thử.
Liên Cẩu Thặng, khụ, không phải, Liên đại nhân lúc này đang ngồi trên ghế thái sư đối diện, một tay cầm tin tức tình báo, một tay chống cằm trầm ngâm. Mỹ nhân chẳng sợ cái gì cũng không cần làm, sâu sắc tựa như một bức họa, thoải mái lại phong lưu.
Bất quá, “người trong tranh” thực mau liền động. Hắn nhướng mày, đối mặt với Nhứ Quả sau khi tỉnh lại không khóc cũng không nháo, thích ứng với mọi hoàn cảnh, hơi có chút khó chịu ‘Không thể để hắn không sầu không lo như vậy’: “Tỉnh dậy ở nơi xa lạ, không trước tiên làm rõ mình đang ở nơi nào, người bên cạnh là tốt hay xấu, ngược lại chỉ lo chơi đùa. Nhứ Quả thiếu gia cũng thật là ghê gớm.”
Âm dương quái khí, đại khái đây là tay nghề truyền thống mà mỗi thái giám đều nắm giữ.
Nhứ Quả theo giọng nói ngẩng đầu nhìn lại, thấy phía sau là cha mình, lập tức tạo nên hai má lúm đồng tiền, cả người bắt đầu phát ra ánh sáng vui vẻ, kinh hỉ nói: “A!”
Ngược theo dòng thời gian, Nhứ Quả rốt cuộc nghĩ ra, vì cái gì bé lại ngủ ở đây? Bởi vì ngồi trên lưng ngựa của A Cha, trong ngực thoáng lay động, vừa ấm áp vừa ổn trọng, cảm giác an toàn tăng mạnh; vậy vì cái gì bé lại ở trên ngựa? Bởi vì bé cùng A Cha đã nhận nhau, bé có cha rồi.
Bé thật là ghê gớm nha, một mình liền nhận thân thành công!
Xưởng Công: “……” Không thể nhận được hiệu quả đả kích như mong muốn liền rất không phục. Vì thế, hắn buông tình báo trong tay ra, ba bước cũng biến thành hai bước đi đến trước giường, giơ tay ra chọc chọc cái trán bóng loáng của đứa nhỏ.
Chọc không ngã.
Nhứ Quả ngồi siêu ổn định!
Liên Đình: “!” Càng tức giận.
Tiểu bằng hữu Nhứ Quả không thể lý giải suy nghĩ ngây thơ ấu trĩ của người nào đó, ngược lại còn thuận thế hướng cha bé vươn tay, thanh thúy nói một câu: “Ôm!”
Trước kia mỗi lần bé tỉnh dậy, A Nương bé đều dán dán với bé như vậy.
“???” Liên Đình đối mặt với Nhứ Quả chủ động dán lại đây, giống như đang nhìn hồng thủy mãnh thú. Đôi mắt khϊếp sợ phảng phất đang nói, là ngươi điên rồi hay là ta điên rồi? Vì cái gì ta phải ôm ngươi?
…… Nếu Liên đại nhân nói ra lời này không thật sự ôm Nhứ Quả đi rửa mặt, đại khái sẽ càng có lực thuyết phục hơn.
Không thể không nói, ôm Nhứ Quả thật sự rất tốt, mềm mại giống như không có xương cốt. Tư thế ôm đứa nhỏ của Liên Đình không tính thuần thục, thậm chí có thể nói có chút cổ quái, giống như hắn đang cẩn thận ôm vật phẩm gì đó nguy hiểm lại dễ vỡ. Nhưng Nhứ Quả lại siêu phối hợp, hai tay ôm lấy cổ cha mình, nhanh chóng tìm được một tư thế làm cả hai đều thoải mái.
Tiểu bằng hữu còn không hề khách khí, tựa như lúc trước chỉ huy Hồng Tông mã, hiện giờ cũng an bài cha mình đến rõ ràng: “Chúng ta trước tiên đi rửa mặt, sau đó lại ăn cơm.”
Liên Đình âm dương quái khí lặp lại: “ ‘Chúng ta trước tiên đi rửa mặt, sau đó lại ăn cơm’. Ai nói với ngươi chúng ta muốn đi rửa tay ăn cơm?”
Nhứ Quả nghiêng đầu, khϊếp sợ hỏi lại: “Vậy chúng ta trực tiếp ăn cơm sao?”
Trước khi ăn cơm không phải đều rửa tay sao? Như vậy sao được chứ? A Nương bé nói, các tiểu bằng hữu trước khi ăn cơm đều phải chủ động rửa tay! Bé phải sửa lại thói quen xấu này của A Cha mới được!
Xưởng Công: “……” Thật cảm ơn ngươi nha.
Sau đó, Liên gia thật sự ăn cơm.
Nói trọng điểm một chút, sau khi rửa tay xong, cùng với bài vè lưu loát thuận miệng, ngay cả các tiểu bằng hữu cũng dễ đọc theo “Lòng bàn tay đối lòng bàn tay, lòng bàn tay áp mu bàn tay……”, Nhứ Quả mang theo cha mình nghiêm túc hoàn thành bộ pháp bảy bước rửa tay. Trước tiên dùng nước trong, lại bôi hương di, lòng bàn tay, mu bàn tay, đầu ngón tay, khe hở giữa các ngón tay, ngay cả cổ tay cũng không được bỏ qua.
Liên Đình chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào thích sạch sẽ như vậy. Cho dù là trên người bé mặc quần áo có chút mụn vá, Nhứ Quả cũng đem bản thân mình thu thập đến chỉnh chỉnh tề tề. Thời điểm Liên Đình vừa ôm bé, giống như còn nghe thấy được một cổ mùi sữa. Vừa thấy chính là đứa nhỏ ngày thường được nuôi dưỡng cẩn thận, nói không chừng quần áo này đều là lâm thời tìm tới để diễn kịch.
“Trước kia ở trong nhà ngươi không mặc như vậy đúng không?” Liên Đình không dấu vết thử thăm dò.
Nhứ Quả ngửa đầu, vẻ mặt bội phục nhìn cha mình, hoàn toàn không giấu giếm: “Đúng vậy, là thời điểm chuẩn bị đi kinh thành, A Nương mới đổi cho con. A Cha thật là lợi hại, cái gì cũng đều biết!”
Liên Đình mang theo Nhứ Quả ngồi xuống bàn ăn trong phòng khách, nghĩ thầm, đứa nhỏ này không phải là Bất Khổ từ trong thân tộc tìm tới chứ? Nếu là cái dạng này, hắn chiếu cố Nhứ Quả nhiều chút giống như cũng không có gì. Thái Hậu vẫn luôn nhắc mãi muốn bồi thường người trong tộc. Tiên Đế trước kia xác thật quá mức keo kiệt.
Xưởng Công vì bản thân mình tìm được lý do, rốt cuộc yên tâm thoải mái ăn cơm.
Cặp phụ tử giữa đường chia ra một trái một phải ngồi hai bên bàn tròn, trên bàn là bốn món chay bốn món mặn. Liên Xưởng Công vẫn luôn là người cẩn trọng, đặc biệt ở phương diện ăn uống, nếu có thể ăn uống tinh tế tỉ mỉ, tuyệt đối hắn không ủy khuất chính mình. Liên Đình vội một buổi sáng, còn suy xét chuyện ám sát lúc sáng, mãi tới vừa rồi còn đang xem tin tức tình báo, nếu không phải Nhứ Quả đề cập tới, hắn cũng chưa ý thức được dạ dày hắn đã nhanh chóng bốc hỏa, muốn trình diễn một trận Xích Bích.
“Có biết tự mình ăn cơm không?” Trước khi động đũa, Liên Đình cảnh giác nhìn mắt Nhứ Quả, e sợ còn phải đút cho bé ăn.
Phòng khách đứng một loạt tỳ nữ người hầu, tất cả đều có chút nơm nớp lo sợ, không biết có nên nhắc nhở Đốc Chủ nhà mình hay không, loại chuyện hầu hạ này các nàng đều biết làm.
“Biết nha!” Nhứ Quả lập tức triển lãm cho cha bé một đoạn kỹ thuật dùng đũa thật lưu loát, không chỉ có thể vững chắc gắp đồ ăn, còn có thể kẹp hạt đậu nữa!
Dùng lời A Nương bé nói chính là độc lập ăn cơm, tương lai có hy vọng.
Bé thật bổng nha!
Liên Đình thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng nỗ lực xem nhẹ chút mất mát trong lòng vì không thể đút cho bé ăn.
Sau đó Nhứ Quả liền không nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú vùi đầu ăn xong chén cơm của mình. Bé ăn cơm luôn nghiêm túc, thành kính như vậy, sẽ không vừa nhai đồ ăn vừa nói chuyện, cũng sẽ không ăn một chút chơi một chút, trong mắt chỉ toàn là hạt gạo tẻ mềm mại cùng canh cá thơm ngon, là đồ vật mĩ vị nhất trên thế giới này!
Trước kia Liên Đình từng nghe người ta nói cái gì mà nhìn bọn nhỏ ăn ngon miệng là có thể ăn nhiều thêm một chén cơm. Hắn đối với chuyện này khịt mũi coi thường, người lớn nhà ai không nói đứa nhỏ nhà mình như vậy chứ? Ăn cơm có thể ngon hơn chỗ nào chứ? Hiện giờ hắn không thể không tu chỉnh ý nghĩ của mình một chút, đại bộ phận tiểu hài tử vẫn không được, nhưng ngoại trừ đứa nhỏ trước mặt.
Đương nhiên cũng có khả năng là hôm nay đầu bếp nữ phát huy vượt xa ngày thường, cá nấu dấm mềm mại, gà trơn mềm ngon miệng, ngay cả thứ phổ thông như thịt kho tàu, thịt bò nạm đều nấu thật ngon, làm khẩu vị mở rộng ra.
Ăn cơm xong, tỳ nữ nối đuôi nhau bưng lên các loại điểm tâm.
Nhứ Quả vui vẻ trộm ở dưới gầm bàn lúc lắc chân, sợ A Cha nhớ ra lại giống như A Nương, lại khống chế lượng đường, không cho bé ăn nhiều đồ ngọt.
Quả nhiên A Nương bé nói đúng, cha bé thật tốt, thật tốt.
Vì thế, Nhứ Quả liền chạy nhanh hướng vị cha tốt đưa ra thỉnh cầu chi viện. Tổng cộng có hai việc, bé nói phi thường có trật tự.
Việc đầu tiên là muốn xin cha hỗ trợ đi tìm Thúy Hoa tỷ tỷ bị lạc lúc trước. Thúy Hoa là người do A Nương Nhứ Quả an bài để đưa bé vào kinh. Một đường này nàng chiếu cố bé rất tốt, nhưng thời điểm sắp tới kinh thành, Thúy Hoa đột nhiên trở nên cảnh giác, âm thầm mang theo Nhứ Quả rời khỏi đoàn xe. Sau khi đem Nhứ Quả an trí đến chỗ ẩn nấp, Thúy Hoa cùng Nhứ Quả ngoéo tay ước định, nếu bé đếm tới mười cái một ngàn mà nàng vẫn chưa trở về, bé liền tự mình tiến vào kinh thành.
“Con đếm tới hai mươi cái một ngàn.” Nhứ Quả mất mát gục đầu xuống, bé thật sự lo lắng cho Thúy Hoa tỷ tỷ.
Liên Đình không thể lý giải, vì cái gì Bất Khổ lại bày ra kịch bản nhận thân như vậy, một hai phải an bài tình tiết vừa nghe liền biết là điềm xấu sao? Dựa theo tình tiết phát triển thông thường, Thúy Hoa này sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
“Ngươi biết diện mạo nàng sao?”
Nhứ Quả gật gật đầu, tự nhận mình miêu tả hình tượng thật sinh động: “Thúy Hoa tỷ tỷ hai mắt tròn tròn, môi hồng hồng, khuôn mặt trắng trắng.”
Liên Đình: “……” Ngươi xem ta có phải hai mắt tròn tròn, môi hồng hồng, khuôn mặt trắng trắng không?
Nhứ Quả vô tội nhìn lại.
Nếu thám tử Liên Đình phái đi điều tra dám trả lời hắn như vậy, đại khái cuộc sống của đối phương liền tới đây là hết. Nhưng, Liên Đình vài lần vận khí, rốt cuộc thuyết phục chính mình, được rồi, đại khái đứa nhỏ này là người nhà đi. Chờ một lát nữa thuộc hạ đem Bất Khổ trói lại đây, hết thảy đều có manh mối. Hắn không cần phải sốt ruột.
Nhứ Quả thấy cha bé giống như định liệu trước, liền vô cùng cao hứng nói lên chuyện thứ hai: “Con muốn trả tiền bánh cho tiểu tỷ tỷ.”
Liên Đình: “???” Như thế nào lại toát ra một tiểu tỷ tỷ nữa? Rốt cuộc ngươi nhận thức bao nhiêu tỷ tỷ?
Nếu A Cha thành tâm thành ý muốn biết, tất nhiên Nhứ Quả cũng không chê phiền phức, đem chuyện mình trải qua lúc vào thành một lần nữa kỹ càng tỉ mỉ nói lại một lần cho A Cha nghe. Từ khất cái cướp bóc, đến nằm vùng trước quán bánh vừng ở Thiên Bộ Lang, sau đó nói có sách mách có chứng mà tổng kết: “Ăn bánh bột ngô của nhà người ta là phải trả tiền nha.”
“Là ngươi ăn bánh của người ta, giờ lại muốn ta trả tiền?” Xưởng Công đơn giản chải vuốt một chút logic, cảm thấy chính mình giống như bị lừa gạt: “Dựa vào cái gì ta phải trả chứ? Đời trước ta thiếu nợ ngươi sao?”
Nhứ Quả nghiêm túc trả lời: “Bởi vì ngài là cha con mà.”
Liên Đình: Nha, là đời này thiếu nợ ngươi.
Theo sau, Liên Đình ở trong lòng nghi hoặc, tín niệm gạt người của đứa nhỏ này mạnh mẽ như vậy sao? Sao tới bây giờ vẫn còn khăng khăng nói hắn là cha mình?
Nhứ Quả nói ra hết mấy chuyện còn lo lắng trong lòng, lập tức thả lỏng, tùy ý quét bay đại não, lại một lần nữa lười biếng trèo lên giường.
Xưởng Công lại bắt đầu miệt mài theo đuôi, mạnh mẽ kéo Nhứ Quả hỏi tiếp. Chỉ là càng hỏi càng kinh ngạc. Nhứ Quả tuy rằng mê hoặc lại hỏi gì đáp nấy, từ chuyện bé là người ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, có mấy mẫu đất, trong đất có bao nhiêu đầu trâu… đều nói đến rõ ràng, rành mạch.
Liên Đình không thể lý giải, chỉ là bối cảnh gạt người, yêu cầu cải biên chân thật đến như vậy sao? Hắn nhắm mắt lại, thậm chí có thể não bổ ra đứa nhỏ này lớn lên ở vùng sông nước Giang Tả, sống cùng mẫu thân trẻ tuổi, nghe nàng ôn nhu ngâm nga làn điệu đồng dao. Đôi bàn tay mềm mại của nữ nhân nhẹ nhàng sờ lưng đứa con nhỏ, trong mắt tràn đầy không muốn ly biệt nhưng nàng biết nàng cần thiết buông tay, nàng không thể để đứa nhỏ duy nhất của mình không có mẹ lúc sau lại không có cha.
Hắn còn nhỏ như vậy, lại non nớt như vậy, nàng từng tin tưởng vững chắc một mình mình có thể nuôi dưỡng con trai thật tốt. Nhưng thế sự khó lường, nàng cần thiết trước khi đứa nhỏ trưởng thành, tìm được người nguyện ý chăm sóc bé.
Cũng chính lúc này, nhóm thuộc hạ lĩnh mệnh đi “bắt cóc” đại sư đã trở lại. Bọn họ hai tay trống trơn, chỉ mang về tờ giấy được Bất Khổ dán trước cửa đạo quán.
“Đêm qua xem tinh tượng, thiên anh tinh lâm, nghi đi xa.
Chưa biết ngày về, có việc hoá vàng mã.”
Hắn suốt đêm chạy trốn!
Tựa như lúc trước biết được Tiên Đế băng hà, hắn là con của Công Chúa, là người có huyết thống gần nhất với Tiên Đế, có khả năng phải bị sửa họ đăng cơ, hắn bị dọa đến suốt đêm xuất gia, một khắc cũng không dám dừng lại.
Văn Bất Khổ, ngươi thật là đáng chết!
***
Tác giả có lời nói:
Tiểu kịch trường:
Bất Khổ đại sư: _(:з” ∠)_ ta nói là ta vào ban đêm xem sao trời, mới quyết định đi lữ hành một trận, ngươi tin không?