Phòng Khổng Hi Văn ở sát vách Liễu Nguyệt, căn phòng cũng không trang trí quá cầu kì, nhưng được cẩn thận xông hương thảo mộc giúp thư thái.
"Hi Văn thích gì có thể trang trí vào." Liễu Nguyệt dắt tay Khổng Hi Văn, để cô nhìn quanh phòng một lượt. "Thiếu gì có thể nói với sư huynh."
"Vâng ạ." Căn phòng này chỉ một gian liền lớn gấp chục lần nhà đất của cô. Khổng Hi Văn suy tính, nếu có thể đón mẹ đến đây, khẳng định bà ấy sẽ rất vui sướиɠ.
"Thưa tiên tử, đã đến giờ cơm." A Ly vừa rồi đã sai thị nữ chuẩn bị cơm tối, bởi vì hôm nay Khổng Hi Văn còn phải tới chính điện chịu phạt.
"Vậy ta không làm phiền muội nữa, ăn sớm liền nghỉ ngơi cho tốt." Liễu Nguyệt không ưa thích mùi thức ăn mạnh, xoa đầu cô rồi rời đi.
Bàn ăn được dọn lên, bên trên toàn bộ đều là sơn hào hải vị cô chưa từng được thấy. Chân giò nấu được hầm mềm cùng các vị thuốc bắc trong thời gian dài, khiến nước canh chuyển sang màu trắng đυ.c, tỏa ra mùi hương dễ chịu. Còn có vịt tứ hoa mà bình thường chỉ có trong dịp tết lễ mới có thể ngửi thấy được từ hàng xóm.
Cả đời Khổng Hi Văn chưa từng được thấy nhiều cá thịt như vậy.
A Ly tỉ mỉ phục vụ Hi Văn dùng bữa, dẫu sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, vừa rồi lại còn ăn lượng lớn bánh ngọt, Hi Văn mỗi món chỉ ăn qua một chút liền cảm thấy thật no.
"Tiên tử ăn xong rồi." A Ly truyền cho thị nữ bên ngoài vào thu dọn, bản thân thì giúp Khổng Hi Văn thay sang một bộ quần áo xinh đẹp khác.
Áo tơ tằm được may nhiều lớp, vải nhẹ nhàng mà tung bay theo mỗi bước chân, giá trị chắc chắn là liên thành.
Xong xuôi liền cùng A Ly theo đến tẩm điện của Mục Lăng Viễn chịu phạt.
"Trưởng môn, nô tì đã đưa tiên tử đến." A Ly đứng bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng.
"Ngươi ở ngoài." Giọng nói trầm ấm từ bên trong phát ra.
A Ly chỉ có thể để Khổng Vi Văn từng bước tiến vào. Vừa vào liền thấy được Mục Lăng Viễn đang thả lỏng nằm trên giường, quần áo cũng được buông lỏng để lộ khối cơ bắp rắn chắc.
"Quỳ xuống." Hắn không vui vẻ chuyện Khổng Hi Văn như vậy mạo phạm. Nếu hôm nay không nghiêm khắc dạy dỗ, sau này sẽ khiến con bé không chịu nghe lời.
Khổng Hi Văn không chịu được uy áp, hoảng sợ quỳ xuống phía dưới: "Hi Văn tạ lỗi với sư phụ."
"Nếu con đã sai phạm, hiện tại liền ngoan ngoãn chịu phạt đi!" Nói rồi hắn cầm lên roi da đã được chuẩn bị sẵn đặt ở bên giường.
Loại roi này làm từ da cá sấu, vậy nên tương đối sần sùi, chỉ một roi xuống người cũng đủ khiến da thịt nát bấy. Khổng Hi Văn cảm nhận được tiếng roi sắc lạnh, hoảng sợ run cầm cập nhưng lại không dám lên tiếng cầu xin.