Tôi Mới Là Hoa Đào Yêu

Chương 17: Tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê của anh ấy

Rốt cuộc là nghĩ đẹp hay là vẻ ngoài đẹp quan trọng hơn nhỉ?

Là một người nhan khống, đương nhiên nhan sắc phải đứng ở vị trí đầu tiên rồi!

Nhưng cơm mà Hình Tu Trúc làm thật sự rất ngon nha, ngon đến nỗi khiến người ta muốn đặt đũa xuống dùng mười ngón tay bốc ăn vậy.

Quá khó rồi, cậu quá khổ rồi, Hạ Chước thậm chí còn hoài nghi kiếp trước cậu là một bài toán nữa.

Vốn dĩ Hình Tu Trúc chỉ tùy ý nói một câu, không ngờ Hạ Chước lại xem là thật, nhìn biểu tình nghiêm túc của Hạ Chước, Hình Tu Trúc bật cười, cố nhịn, vẫn là không nhịn được, búng vào trán cậu.

“Nghĩ cái gì vậy, mau dậy đi.”

Hạ Chước đột nhiên hồi thần, ôm trán, biểu tình như sắp khóc: “Đau quá! Thật sự rất đau! Em đau đến nỗi không thể dậy được nữa!”

Hình Tu Trúc ra tay có chừng mực, căn bản không bị Hạ Chước giả bộ đáng thương lừa: “Nếu vẫn không dậy, cậu sẽ không có quyền chọn lựa nữa.”

“Cho cậu ba phút để thay quần áo, gấp chăn, lát tôi quay lại kiểm tra.”

Biểu tình Hạ Chước cứng đờ, vốn dĩ hai giọt nước mắt cá sấu chuẩn bị chảy ra cũng chảy ngược lại.

Thế này cũng quá bá đạo rồi! Lẽ nào là do Hình Tu Trúc đóng quá nhiều kịch bản tổng tài bá đạo?

Cái gì mà “Tổng tài bá đạo và kiều thê tiểu hoa đào của anh ấy”, cái gì mà “Tiểu hoa đào em chạy đi đâu”....

Hình Tu Trúc nói xong thì đi xuống tầng dưới, để lại Hạ Chước tự mình suy diễn mấy cảnh phim giữa mình và Hình Tu Trúc, lúc này trong lòng mới thoải mái một chút, chậm rãi chui khỏi chăn, từ từ mặc quần áo vào.

Chân không thể động, Hạ Chước mặc quần áo rất khó khăn, chỉ được một lúc đã mệt toát rã mồ hôi. Bên cạnh là cái chăn đã được gấp gọn, Hạ Chước nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt. Cậu hừ một tiếng, xem nó là mặt của Hình Tu Trúc, giơ cánh tay lên, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, chuẩn bị đấm xuống.

“Thật xấu xa!”

Khi nắm đấm còn cách cái chăn chưa đầy mười cm, Hạ Chước dừng lại, cánh tay ngừng giữa không trung.

Trong chốc lát, cậu tức giận thu nắm đấm lại.

Bỏ đi bỏ đi, đánh người không đánh mặt, đặc biệt là mặt của đại mỹ nhân, sưng lên thì sẽ không được đẹp lắm.

Hạ Chước bĩu môi, từ từ gấp chăn lại, ném sang một bên, “bịch” một tiếng dựa vào một cái chăn khác mà Hình Tu Trúc đã gấp.

Mệt rồi, cậu mệt rồi. Gấp chăn thật sự quá mệt rồi.

Hạ Chước thật sự không thể hiểu được, sao loài người lại thích gấp chăn như vậy chứ, gấp xong chăn, ngày hôm sau đi ngủ không phải lại phải trải ra sao?

Có tác dụng gì chứ?

Hạ Chước ngẩn người nằm trên giường, không lâu xong, Hình Tu Trúc quay lại.

Mở cửa ra, Hình Tu Trúc thấy Hạ Chước đang nằm ngẩn người trên giường.

Nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân, Hạ Chước lập tức nhìn sang, thấy vẻ mặt ghét bỏ của Hình Tu Trúc.

Hạ Chước sửng sốt, lập tức ngồi dậy, trên chăn vẫn còn có một hố nhỏ mà cậu tạo ra, thậm chí còn có thể nhìn ra hính dáng của cậu, đâu là cánh tay, đâu là đầu....

Hạ Chước cười he he, có chút xấu hổ, đưa tay ra vuốt phẳng chăn lại.

Chăn bông mềm mại, trong bông có khe hở chứa đầy không khí, bị đè quá lâu, phải mất một lúc lâu sau mới có thể phẳng lại được, Hạ Chước cố gắng một lúc, ngoại trừ làm cho càng lộn xộn hơn, thì không hề có thành quả gì.

Hạ Chước cười khan hai tiếng, giải thích nói: “Em là.... là....”

Chính là cái gì? Bộ não bé nhỏ của Hạ Chước nhanh chóng chuyển động, muốn tìm một lý do.

“Là đang tìm lý do?”

“Đúng! Là đang...” Hạ Chước đang định cảm ơn Hình Tu Trúc đã nhắc nhở, đột nhiên phản ứng lại, càng xấu hổ hơn, lè lưỡi ra.

Hình Tu Trúc hoàn toàn bất lực, cũng lười để ý đến cậu, làm phẳng chăn rồi gấp lại để sang một bên.

Ánh nắng ban mai dịu nhẹ, không hề chói mắt, mang theo một chút màu cam nhẹ nhàng tinh tế, ánh lên cửa sổ phòng ngủ, đúng lúc rơi trên người Hình Tu Trúc đang đứng trước cửa sổ gấp chăn, như thể cho anh thêm một lớp sáng màu vàng vậy.

Người đàn ông nghiêm túc gấp chăn, không hề cẩu thả.

Rõ ràng là làm một động tác rất bình thường, thậm chí còn là việc nhàm chán, nhưng động tác của anh lại như một tác phẩm nghệ thuật được chăm chút cẩn thận, khiến người ta không thể rời mắt.

Hạ Chước: ngẩn người.JPG

Chiếc chăn được gấp gọn lại để sang một bên, nơi vốn dĩ bị che lại cũng lộ ra hoàn toàn, khiến nó vô cùng rõ ràng dưới ánh nắng mặt trời.

Trên người Hạ Chước, có mấy cánh hoa đào bị ép xuống.

Hình Tu Trúc bất giác nhíu mày, Hạ Chước cũng nhìn thấy, lập tức phản ứng lại, vội vàng vơ loạn mấy cánh hoa đào vào trong tay.

“Xin, xin lỗi...”

Trên thực tế, hoa đào đối với Hoa Đào yêu mà nói là thứ đồ rất riêng tư, đây là một phần nguyên bản của bọn họ, vốn dĩ sẽ không dễ dàng xuất hiện, càng huống hồ là trước mặt loài người.

Nhưng không biết vì sao, chỉ cần ở trước mặt Hình Tu Trúc, Hạ Chước luôn không nhịn được mà làm rơi cánh hoa. Lúc có linh lực thì còn tốt, cậu có thể dùng ý thức của mình để khống chế, lúc này linh lực bị phong ấn, cánh hoa cứ vậy mà chạy ra ngoài, giống như không cần tiền vậy.

Chân Hạ Chước không thể động được, hoạt động cũng không dễ dàng gì, loạng choạng, giống như đứa trẻ mới sinh không biết đi vậy.

Đứa nhỏ này còn đang liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.... em cũng không biết sao lại thế này, lúc trước em ngủ không bị rơi ra, em sẽ quét dọn sạch sẽ ngay đây!”

Thận thận trọng trọng, vì sợ sẽ bị ném ra ngoài.

Hình Tu Trúc cảm thấy thích thú trước bộ dạng đáng thương của cậu, vốn dĩ trong lòng có chút khó chịu cũng dần dần biến mất, bước đến còn cúi người xuống bên cạnh Hạ Chước đang nghiêm túc nhặt cánh hoa đào.

“Đừng nhặt nữa.” Nói xong, Hình Tu Trúc bế Hạ Chước lên: “Cậu nhặt như vậy, muốn nhặt đến bao giờ? Trực tiếp tháo ga giường ra giặt là được.”

Nép mình trong lòng Hình Tu Trúc, nghe thấy giọng điệu bất lực của Hình Tu Trúc, Hạ Chước hiếm khi cảm thấy áy náy, còn là vô cùng áy náy.

Trong tay của cậu còn nắm mấy cánh hoa đào, không dám nhìn vào mắt Hình Tu Trúc, nhỏ giọng: “Em... có phải là gây phiền phức cho anh không?”

Dường như sau khi cậu đến, Hình Tu Trúc phải làm nhiều công việc hơn, không chỉ bế cậu đi, nấu cơm cho cậu ăn, bây giờ còn phải giặt ga giường nữa....

“Cậu biết là tốt rồi.”

Hình Tu Trúc khẳng định cách nghĩ này của cậu.

Hạ Chước cúi thấp đầu, giọng nói càng nhỏ hơn: “À... ừm, xin lỗi.”

Hình Tu Trúc nhíu mày: “Rất áy náy sao?”

“Ưʍ...”

Giọng của Hạ Chước như bị bóp nghẹt, giống như sắp khóc vậy.

“Không sao, tiền giặt ga giường ghi nợ cho cậu.”

Hạ Chước: “?”

“Vẫn còn áy náy? Vậy thì tính gấp đôi vậy.”

... Cậu thu lại áy náy của mình có còn kịp không?

Đừng nói là gấp đôi, cho dù không gấp đôi thì, tiền ăn ở, giặt ga trải giường...ồ, còn có xe lăn chưa được chuyển đến nữa, cậu phải làm bao nhiêu việc nhà mới có thể trả hết được???

Cậu có thể xin nợ tiền được không?