Tôi Mới Là Hoa Đào Yêu

Chương 16: Eo thật là mềm

Sau khi Hạ Chước tắm xong, Hình Tu Trúc bế cậu vào phòng ngủ.

Vừa mới tắm xong, Hạ Chước chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập mùi sữa tắm. Mùi thơm nhàn nhạt của hoa đào, vốn dĩ Hạ Chước không thích mùi thơm kỳ quái của sữa tắm, nhưng đây là của Hình Tu Trúc, vừa nghĩ đến cả người mình được bao phủ bởi mùi hương của Hình Tu Trúc, liền bốn bỏ năm lên chính là.....

E hèm!

Tóm lại, Hạ Chước rất thơm, hơn nữa thật sự thơm đến triệt để, nằm trong lòng Hình Tu Trúc, không nhịn được mà ngửi ngửi.

Giọng nói từ tính của Hình Tu Trúc truyền đến từ trên đỉnh đầu cậu: “Cậu là chó sao?”

“Không phải!” Hạ Chước không thèm suy nghĩ mà phản bác luôn: “Em đẹp như vậy, đương nhiên là Hoa Đào Yêu rồi!”

Hình Tu Trúc: “....”

Thật sự là không khách khí.

Hạ Chước liếʍ răng hổ, dùng lại mạnh khóe cũ: “Anh Tu Trúc, anh có thấy em đẹp không?”

Cậu chưa bao giờ nghe thấy Hình Tu Trúc khen mình cả.

Hiện tại cậu vừa tắm xong, còn soi gương một hồi trong phòng tắm, thật sự là một thời cơ hoàn hảo.

Giọng nói của Hạ Chước du dương, còn cố ý kéo dài âm cuối, hai mắt mở to, hơi ẩm vừa tắm xong còn ở trong đôi mắt sáng ngời này, còn vô thức ma sát thân thể Hình Tu Trúc. Hình Tu Trúc rũ mắt, trầm mặc hai giây.

Lạnh lùng nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”

Hạ Chước: QAQ

Cậu có chỗ nào không nói chuyện đàng hoàng chứ, đây là kỹ năng làm nũng mà cậu học được của hồ ly nhỏ nhà đối diện, lẽ nào không đáng yêu sao, cậu chưa từng muốn dùng với người thường đâu!

Hừm, nhất định là do Hình Tu Trúc không hiểu phong tình rồi!

Hạ Chước vẫn đang tức giận suy nghĩ, Hình Tu Trúc đã bế cậu đặt lên giường. Khi mông cậu chạm vào chăn đệm mềm mại, Hạ Chước mới đột nhiên hồi thần lại.

Hình Tu Trúc quay người, lấy một cái chăn khác trên nóc tủ, là chăn mà lần trước Hạ Chước đắp.

Anh ném chăn cho Hạ Chước, định rời đi, Hạ Chước đột nhiên phản ứng lại, vội mở miệng: “Đợi, đợi một chút!”

“Sao vậy?”

Hình Tu Trúc quay đầu lại, kỳ quái nhìn Hạ Chước.

Tim Hạ Chước đập nhanh, cắn môi: “Anh... ngủ cùng với em đi, sô pha quá cứng, ngủ không được thoải mái.”

Dừng lại hai giây, cậu lại nhớ ra gì đó, vội vàng bổ sung: “Em tuyệt đối sẽ không nhân lúc anh đang ngủ mà làm ra chuyện gì đáng xấu hổ đâu, em đảm bảo!”

.... Tại sao lại có cảm giác giấu đầu hở đuôi vậy.

“Em sẽ không ôm trộm anh!”

“Cũng sẽ không hôn trộm anh đâu!”

..... Càng nói càng không rõ ràng.

Được rồi, cậu thừa nhận mình có chút tư tâm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nhân lúc Hình Tu Trúc ngủ mà nhìn trộm anh mấy cái thôi, những cái khác, cho dù cậu có tà tâm, nhưng cũng không có gan để làm!

Hình Tu Trúc cười nhẹ một tiếng, cũng không có gì ngạc nhiên với những lời này của Hạ Chước nữa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nhướng lên, lông mi dài và dày hướng ra như một chiếc quạt.

“Tôi có nói sẽ ngủ ở sô pha sao?”

Hả?

Hạ Chước ngẩn ra, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để khuyên nhủ anh, cuối cùng Hình Tu Trúc nói một câu chặn hết những lời này lại trong cổ họng.

“Đây là giường của tôi, tất nhiên tôi phải ngủ ở đây rồi.”

“Vậy anh đi....?”

“Đi tắm.”

“Vậy lần trước....”

“Sợ cậu có bệnh.”

Hạ Chước còn cho rằng lần trước là bởi vì Hình Tu Trúc xấu hổ, lịch sự, nhã nhặn.

Xin lỗi, do cậu nghĩ nhiều rồi.

Hạ Chước vừa oan ức vừa ngại ngùng, trực tiếp trùm chăn lên đầu, đến cả Hình Tu Trúc rời đi lúc nào cũng không biết.

Trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, bị chăn làm cho ngột ngạt, Hạ Chước kéo chăn ra, từ bên trong chui đầu ra.

Trên đầu cậu là một chiếc đèn trùm đơn giản, tản ra một ánh sáng màu cam, Hạ Chước ngây ra nhìn, không lâu sau nhìn ra bóng chồng.

Ý thức của Hạ Chước có chút mơ hồ, suy nghĩ lung tung, sao Hình Tu Trúc vẫn chưa quay lại, cậu còn muốn đợi anh ngủ say rồi ngắm trộm anh nữa mà.

Cậu không còn linh lực, thân thể lại yếu ớt, nhà của Hình Tu Trúc lại quá ấm áp, quá thoải mái, trong bụng vẫn còn vị ấm áp của canh sườn heo, rất thoải mái, Hạ Chước bất giác nhắm mắt lại.

Một lúc sau, nhịp thở bắt đầu trở lên đều đặn.

?Đã nói là sẽ đợi Hình Tu Trúc ngủ rồi ngắm trộm anh, sao lại ngủ trước rồi?

Hình Tu Trúc tắm xong quay lại, nhìn thấy Hạ Chước đã thành một đống nhỏ trên giường.

Thân dưới của cậu vẫn giữ nguyên tư thế khi Hình Tu Trúc đi, còn thân trên thì đã phóng túng hơn nhiều, cánh tay đặt trên gối Hình Tu Trúc, thân trên còn dịch sang hẳn bên này, eo còn uốn lượn thành một vòng cung rất đẹp mắt.

Khỏi nói, eo còn rất mềm.

Quả thực chân không thể động đậy đã ảnh hưởng rất nhiều đến sự phát huy của cậu.

Lại nghĩ tới dáng ngủ hình chữ “đại” lần trước của Hạ Chước, Hình Tu Trúc bất lực lắc đầu, tắt đèn, đi đến cạnh giường.

Hạ Chước ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác được bên cạnh mình có người, cổ họng kéo dài phát ra giọng nói còn ngái ngủ: “Quay lại rồi à?”

Hình Tu Trúc không tiếp lời, vén chăn lên chui vào.

Rèm cửa còn chưa kéo hết, sau khi mắt thích nghi với bóng tối, cũng có thể cảm nhận được ánh trăng mờ ảo chiếu vào. Hạ Chước ngủ đến mê man, sau khi nói xong không thấy có người đáp lại, quay đầu, lại tiếp tục ngủ.

Dưới ánh trăng, mọi thứ đều trở lên mờ ảo, Hình Tu Trúc chỉ còn thể nhìn thấy loáng thoáng ngọn đồi nhô lên bên cạnh mình, tiếng thở đều đều rõ ràng lọt vào tai Hình Tu Trúc, không giống Hạ Chước đang đại chiến với chu công, Hình Tu Trúc không có chút buồn ngủ nào.

Anh rất tỉnh táo.

Trấn tĩnh lại nghĩ về những trải nghiệm mấy ngày nay, Hình Tu Trúc cảm thấy thật khó tin.

Một người luôn cô đơn như anh không ngờ sẽ có ngày tiếp nhận được một người khác nằm bên cạnh mình.

Thậm chí bởi vì người này, mà anh có thể dễ dàng tiếp nhận “thế giới yêu quái” cái mà trước kia anh luôn tin không có thật.

Hạ Chước giống như một cái đuôi nhỏ mà anh không thể nào dứt ra nổi, cứ như vậy mà chen vào cuộc sống của anh, lưu lại một sắc màu mạnh mẽ, càng đáng sợ hơn là, anh không hề cảm thấy ghét bỏ.

Nhìn “ngọn đồi nhỏ” đang chậm rãi nhấp nhô bên cạnh mình, một dòng điện tê dại truyền đến trong lòng anh, anh cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái và hài lòng đã lâu không có.

Trời đã khuya, sương đêm dày đặc che khuất ánh trăng, không biết qua bao lâu, Hình Tu Trúc mới chậm rãi nhắm mắt lại.

*

Ngày hôm sau, đến lúc phải dậy, Hình Tu Trúc đã vệ rửa mặt thay quần áo xong, Hạ Chước vẫn còn nằm trên giường.

Cậu đã tỉnh rồi, đã sớm tỉnh rồi, cậu rất muốn rời giường, chỉ là giường của Hình Tu Trúc quá yêu quý cậu, níu kéo cậu không cho cậu rời khỏi.

Hạ Chước ôm chăn, mơ mơ màng màng suy nghĩ, giây tiếp theo, bị Hình Tu Trúc nhẫn tâm kéo chăn ra.

“Mau dậy đi.”

Gió lạnh tràn vào, Hạ Chước lập tức rùng mình một cái, cậu và Hình Tu Trúc đã quen thuộc rồi, nên mặt cũng dày hơn một chút, cậu kéo lại chăn từ trong tay Hình Tu Trúc, đắp lại cho mình.

“Dù sao em thế này cũng không thể ra ngoài được! Cứ để em nằm trên giường đi, anh phải đi làm thì đi làm đi, em tuyệt đối sẽ không làm phiền anh đâu!”

Hình Tu Trúc liếc cậu một cái: “Không ăn sáng sao?”

“Ăn!!!”

Vừa nghĩ đến cơm mà Hình Tu Trúc làm, nước dãi của Hạ Chước dường như sắp chảy ra ngoài.

“Ăn chứ! Ăn chứ! Hôm nay em muốn ăn thịt heo xào chua ngọt với dứa, củ sen, cháo, còn có bánh quẩy nữa!”

“....”

Còn yêu cầu rất nhiều.

Hình Tu Trúc bị chọc tức đến bật cười, khóe miệng nhếch lên nhìn Hạ Chước, bình tĩnh nói: “Hôm qua cậu cũng nói, thế giới có quy tắc của riêng mình.”

Hạ Chước còn chưa phản ứng lại Hình Tu Trúc đột nhiên nói những lời này là có nghĩa gì, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Ở chỗ của tôi, không thể vừa mơ đẹp vừa làm đẹp được, cậu tự mình chọn đi.”

Hạ Chước: “?!”

Vậy cũng quá tàn nhẫn rồi!!!

Thật sự rất khó chọn nha!