Lấy Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 12: Liếm huyệt

Hai chân Cố Dĩ An đã sắp không thể đứng vững được, hoa huyệt giữa hai chân dưới sự vuốt ve của Ôn Thần không ngừng chảy nước ra bên ngoài, hai cánh tay vô lực đáp trên vai anh, cô muốn đẩy ra nhưng không được, chỉ có thể nắm chặt áo sơ mi của anh, “Đến trên giường…… A a……”

Mang theo tiếng khóc nức nở năn nỉ, tiếng thở dốc mềm mại hỗn loạn, nghe đến Ôn Thần không nỡ rút tay về, anh nhanh chóng bế cô lên đặt trên tủ giày, cởϊ qυầи lót ra ném xuống đất, lại lần nữa tách hai chân cô ra, đẩy môi âʍ ɦộ ra, ấn xuống thịt đậu ở giữa dùng sức xoa bóp.

“Tôi bật đèn được không?” Ôn Thần thở dốc, ngậm lấy vành tai của cô liếʍ hút, “Tôi muốn nhìn em một chút.”

“Đừng……” Cố Dĩ An lắc đầu, “Đừng bật đèn, cầu xin anh……”

Tuy loại thuốc này có thể khiến thân thể cô có cảm giác sảng khoái, nhưng về mặt tâm lý cô vẫn rất bài xích, sau khi bật đèn cô rất lo lắng mình sẽ không thể trầm luân giống như bây giờ, bởi vì Lâm Mặc đã nói với cô thuốc này không phải xuân dược, tác dụng của thuốc rất ngắn, nhiều nhất là hai giờ; trước khi đến Triều Đường cô đã uống rồi, hiện tại chỉ còn lại không đến một giờ.

“Đến trên giường trước rồi làm, tôi muốn.” Không cần màn dạo đầu nữa, cô duỗi tay đến trước dây lưng của anh, bắt đầu cởi bỏ.

Đêm nay cô quá mức chủ động, cho dù đã sớm nhận thấy cô không thích hợp, Ôn Thần vẫn không muốn vạch trần, anh cởϊ qυầи phóng xuất dươиɠ ѵậŧ thô trướng, kéo thân thể cô về phía trước, qυყ đầυ vừa lúc để ở huyệt khẩu ướt hoạt của cô, chỉ cần hơi đẩy nhẹ một chút, là có thể cắm vào chiếm hữu lấy cô.

Ôn Thần nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, cọ xát vào huyệt khẩu đang chảy nước của cô, không thấy được biểu cảm của cô lúc này, anh cảm nhận được tiểu huyệt của cô đang co rút lại, muốn hút qυყ đầυ vào, “Cứ như vậy mà muốn?”

“Mau cho tôi.” Cố Dĩ An muốn nâng mông nuốt dươиɠ ѵậŧ của anh vào.

“Cho em cái gì?” Mã mắt phía trên qυყ đầυ không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, anh đã quá muốn cắm vào chiếm hữu cô, “Nói ra.”

“……” Cố Dĩ An căn bản không thể nói ra những lời như vậy, “Anh phải cho tôi thời gian, tôi chưa thể nói ra khỏi miệng được.”

Ôn Thần không cưỡng ép cô nữa, nâng mông lên cô, để hai chân cô quấn lấy eo mình, “Ôm chặt tôi.”

Hai tay Cố Dĩ An lập tức ôm sát cổ anh, hai chân gắt gao quấn lấy eo anh, âm phụ ướt đến rối tinh rối mù dán lên chỗ âm mao dưới bụng anh, theo từng bước đi, âm mao không ngừng cọ xát vào môi âʍ ɦộ của cô, vốn đã mẫn cảm, cô nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng: “A……”

Ôn Thần hôn cô, câu lấy đầu lưỡi cô hút vào trong miệng, vừa đi vừa cùng cô hôn lưỡi; khi tới phòng ngủ, anh đè cô ở đuôi giường, tách hai chân cô ra, đồng thời đầu cũng chôn xuống.

“A…… Không cần……” Biết anh muốn làm gì, cô cảm giác được hơi thở của anh đang phun lên huyệt khẩu.

Nhưng đã muộn rồi, môi anh đã dán lên……

“A a…… Không cần liếʍ nơi đó…… Ô ô……” Hai chân cô muốn khép lại, tay đẩy đầu anh ra, “Cầu xin anh…… A a…… Không cần…… Ô……”

Cố Dĩ An nhịn không được ngửa đầu cắn môi, ngón chân cào lên khăn trải giường dưới thân, hai tay cũng nắm chặt tóc anh: “A a……”

Ôn Thần há to miệng hút lấy dòng nước chảy ra từ huyệt cô, đầu lưỡi ở huyệt khẩu vừa liếʍ vừa đâm, mỗi lần sau khi đem đầu lưỡi chui vào huyệt cô, anh đều sẽ lại rút ra, mυ'ŧ lấy môi âʍ ɦộ của cô.

“Đừng như vậy…… A a…… Dừng lại…… Ôn Thần anh dừng lại……” Cố Dĩ An sướиɠ đến sắp khóc, eo mông nhanh chóng vặn vẹo, chỗ sâu trong huyệt rất ngứa ngáy khó nhịn, cô căn bản không biết mình đây là bị làm sao, chỉ biết rằng bên trong trống rỗng, muốn lập tức được lấp đầy.