Hà Khải Tân đưa Ôn Thần trở lại khách sạn.
Ôn Thần uống quá nhiều rượu, hơn nữa trong lòng nghẹn một ngọn lửa, sau khi nhìn thấy Cố Dĩ An không ở trong phòng, ngọn lửa kia lập tức cháy đến đỉnh đầu.
Cố Dĩ An tới Triều Đường mới biết được Ôn Thần đã trở về, lại gọi xe trở về khách sạn, thang máy chậm rãi đi lên, mở cửa ra, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa thang máy, “Tôi đến Triều Đường tìm anh, bọn Yến Tống nói vừa rồi đã đưa anh về rồi.”
Ôn Thần nhìn không chớp mắt vào cô, đáy mắt nhẹ trào phúng: “Em tìm tôi làm gì?”
Ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh, Cố Dĩ An giữa mày hơi nhíu lại, “Có phải anh say rồi không?”
“Tôi nhìn qua giống say sao?” Lảo đảo đi đến trước mặt cô, anh vươn tay giam cầm cô ở giữa hai cánh tay, “Nếu tôi thật sự say, lúc này đã sớm mượn rượu làm loạn kéo em vào phòng mà làm rồi!”
Nói hết lời, Ôn Thần liền không nhịn được mà bật cười, “Nhìn tôi xem? Rõ ràng trong lòng đều nghĩ đến làm cách nào để làm em, nhưng khi chân chính muốn trở thành cầm thú, tôi lại lo lắng về suy nghĩ của em, sợ em sẽ đau, sợ em sẽ bởi vậy càng thêm bài xích tôi, băn khoăn đủ loại, lo lắng đủ loại.”
“Ôn Thần tôi cả đời này chưa từng rối rắm như vậy, chẳng qua là ngủ với một người phụ nữ mà thôi, tôi lại có thể dong dong dài dài gần hai năm.”
“Tôi tự mình con mẹ nó cũng xem thường chính mình.”
Thu hồi cánh tay, ấn nút thang máy, cửa mở ra, Ôn Thần đi vào, không sai, anh vẫn không làm được chuyện biến mình thành cầm thú.
Cố Dĩ An xoay người, nhìn chăm chú vào cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngay khi đối diện với cặp mắt mỉm cười tự giễu kia của Ôn Thần, cô đột nhiên duỗi tay chặn cửa thang máy sắp đóng lại, “Tôi có thể.”
“……” Ôn Thần cho rằng mình say rượu nên xuất hiện ảo giác, “Lặp lại lần nữa.”
“Tôi có thể.” Cố Dĩ An dùng móng tay nhéo vào lòng bàn tay, lặp lại một lần nữa: “Tôi thật sự có thể.”
……
Không bật đèn trong phòng, Cố Dĩ An bị Ôn Thần đè trên cửa điên cuồng hôn môi, trong bóng đêm, bên tai vang lên tiếng thở dốc dồn dập.
Cố Dĩ An khẩn trương hai tay nắm chặt lại, ngửa đầu tùy ý Ôn Thần há mồm mυ'ŧ vào ở cổ, thân thể không ghê tởm bài xích như trước đây, lần này rõ ràng có loại cảm giác tê dại chưa từng có, giống như dòng điện, từ nơi bị anh hút cắn chạy xuống dưới, tập trung ở bụng dưới, giống như ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt……
“Ô……” Trong cổ họng cô không tự chủ được phát ra tiếng ngâm khẽ.
Nghe được tiếng rêи ɾỉ của cô, Ôn Thần hút càng ác liệt hơn.
“Ư a……” Lần đầu tiên nếm trải cảm giác sung sướиɠ khi quan hệ tìиɧ ɖu͙©, Cố Dĩ An căn bản không thể che lấp, anh cắn càng tàn nhẫn, cảm giác tê tê dại dại sẽ càng mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến mức cô nhịn không được kêu lên: “Nhẹ…… Nhẹ chút…… A……”
Tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ chính là thuốc kí©ɧ ɖụ© của đàn ông.
Ôn Thần hút cắn xương quai xanh của cô, đôi tay vén áo cô lên trên, vuốt ve làn da mịn màng của cô, sau khi cảm nhận được thân thể cô run rẩy, đôi tay cách áσ ɭóŧ xoa bóp bầu vυ' đầy đặn đứng thẳng của cô.
Ý thức của Cố Dĩ An theo vuốt ve của anh dần trở nên vẩn đυ.c, cũng có thể là thuốc đã phát huy tác dụng, cô cảm thấy thân thể mình nóng rực, không ngừng có dòng nước ấm áp từ nơi tư mật giữa hai chân chảy ra, đã từng xem qua phim A, cô biết đây là dấu hiệu thân thể động tình.
Ôn Thần cũng đã nhận ra đêm nay cô không thích hợp, duỗi tay xuống phía dưới, sờ đến qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô, lập tức đem ngón tay duỗi vào bên trong, chạm vào da^ʍ thuỷ của cô, anh lập tức mất khống chế hôn lấy môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô dùng sức hút liếʍ, phát ra tiếng nước tư tư.
“Ưm…… a a……” Nóng quá, thật khát, Cố Dĩ An nhịn không được há mồm hôn đáp lại, muốn hút nước bọt trong miệng anh.
Thao!
Ôn Thần thiếu chút nữa đã không nhịn được mà đem ngón tay thọc vào huyệt cô.
Hai ngón tay của anh ở giữa môi âʍ ɦộ của cô dùng sức xoa bóp trên dưới, hút lấy đầu lưỡi mềm hoạt của cô, không muốn dừng lại chút nào.