Lan Cư là nhà hàng Giang Nam nổi tiếng nhất Tương thành, được xây dựng bên sườn núi, trang trí theo phong cách cổ điển Trung Quốc, hơn nữa cách xa nội thành, lại nằm cạnh một rừng trúc, hoàn cảnh an tĩnh lại thoải mái, rất thích hợp ở chỗ này ăn cơm tán gẫu.
Cố Dĩ An không ăn đồ cay, khẩu vị thiên về thanh đạm, sau khi Ôn Thần giúp cô gọi một vài món cô thích, anh phân phó người phục vụ lấy một ly nước đá cho mình trước.
Chất lỏng lạnh lẽo lướt qua yết hầu, ánh mắt Ôn Thần dần giãn ra, anh dùng một tay kéo cà vạt xuống ném vào chiếc ghế bên cạnh.
Anh lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn không chớp mắt Cố Dĩ An ngồi ở đối diện, nhìn đến khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lại lạnh lùng của cô, khóe môi anh không tự chủ mà hơi nhếch lên, “Khí hậu Giang Nam dưỡng người, em tới Tương thành này đã hơn một năm, làn da cũng mềm mại không ít.”
Cố Dĩ An cầm chén trà lên nháp một ngụm, quay đầu nhìn về phía rừng trúc mênh mông sương mù ngoài cửa sổ, “Tôi không thích thời tiết nơi này, quá áp lực.”
Lông mày Ôn Thần ngả ngớn, ngữ khí có chút hài hước: “Vậy em thích nơi nào? Bắc Thành?”
“Anh hẳn là biết tôi lựa chọn gả cho anh chính là muốn rời khỏi Bắc Thành.”
“Chỉ vì muốn rời khỏi Bắc Thành?”
“Anh đủ thông minh.”
“Tôi không hề thông minh.” Ôn Thần cầm ly nước lên uống một ngụm, “Nếu tôi đủ thông minh, cưới em đã gần hai năm, sao vẫn chưa ngủ với em?”
“Trong chuyện tìиɧ ɖu͙© tôi chưa từng cự tuyệt anh.” Sắc mặt Cố Dĩ An thản nhiên, cảm xúc không chút dao động, “Là anh không cần.”
“A.”
Ôn Thần buông ly nước xuống, răng hàm phía sau nhẫn nhịn đến ngứa ngáy, nhớ tới đêm tân hôn đó anh đem cô ấn dưới thân, làm đủ màn dạo đầu chuẩn bị động thân đi vào, lại không có sự động tình cùng ướŧ áŧ như trong tưởng tượng, một khắc kia giống như đang âm thầm lăng nhục lòng tự tôn đàn ông của anh.
Đêm đó, anh không từ bỏ ý định, thử rất nhiều loại phương thức trêu chọc, kết quả cô vẫn không có chút phản ứng nào.
Những ngày sau đó, anh lại thử qua vài lần, đều giống như đêm tân hôn, không có sự đáp lại nào.
Cuối cùng, anh dứt khoát bỏ cuộc, cũng không trở về Ôn trạch, sau khi đi công tác trở về cũng ở lại khách sạn.
Anh vốn tưởng rằng cho cô đủ sự tôn trọng và thời gian, thời gian lâu rồi, thân thể cô sẽ chậm rãi tiếp nhận mình, nhưng rất rõ ràng, không phải là vấn đề thời gian; mà là ngay từ đầu cô đã che chắn trái tim mình trong một bức tường, không muốn có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào với anh ngoài hôn nhân.
Chỉ cho anh hôn nhân và tìиɧ ɖu͙©, thì có khác gì bạn tình?
……
Rời khỏi Lan Cư, Ôn Thần không để Cố Dĩ An lái xe nữa, tay phải anh nắm tay lái, tay trái kẹp điếu thuốc, dọc theo đường đi trở về nội thành đều không ngừng nhả khói.
Trước hôm nay, Ôn Thần chưa từng hút thuốc trước mặt Cố Dĩ An, bởi vì anh biết cô không thích mùi thuốc lá.
Hai năm sau khi kết hôn, điều Ôn Thần làm nhiều nhất chính là tôn trọng cô, nhân nhượng cô; biết cô bài xích chuyện đυ.ng chạm tứ chi, nên khi cùng giường anh luôn cố gắng duy trì khoảng cách với cô.
Thời gian lâu dần, tuy cũng thấy không cam lòng, nhưng Ôn Thần trước sau vẫn luôn tin rằng, cho dù trái tim của cô là khối băng, rồi cũng sẽ có một ngày tan chảy.
Kết quả thì sao? Một ngày so với một ngày càng lạnh hơn.
Tới cửa công ty, Ôn Thần xuống xe, không cho Cố Dĩ An đi xuống, “Buổi chiều tôi còn có cuộc họp, họp xong tôi sẽ lái xe của em về nhà.”
Cố Dĩ An có thể cảm nhận được tâm tình của anh không tốt, lúc ăn cơm ở Lan Cư sau khi nhắc đến vấn đề tìиɧ ɖu͙© anh đã không nói gì nữa, dọc đường trở về anh đều hút thuốc, “Anh đừng quá kìm nén bản thân, tôi biết hiện tại tâm tình anh không tốt.”
“Biết tôi tâm tình không tốt em còn không nhanh rời đi?” Ôn Thần đứng ở trước ghế phụ, hơi cíu người, nhìn gương mặt gần như không có biến hoá gì này, nghĩ thầm nếu cô tức giận thì sẽ có bộ dạng như thế nào? “Cố Dĩ An? Nếu không buổi tối tôi cho em uống thuốc? Uống xong nếu em còn không ướt, Ôn Thần tôi lập tức ký tên ly hôn thả em đi.”
--------
( quên nói, Ôn Thần và Cố Dĩ An đều là song xử. )