Ôn Thần đi rồi.
Trước khi đi anh còn nhặt áo choàng trên sô pha lên, giúp Cố Dĩ An choàng vào, “Tôi quả thật thèm muốn cơ thể em, nhưng còn chưa đến mức mất đi lý trí, hôm nay nếu tôi làm em, vậy nỗ lực mấy năm nay của tôi chẳng phải đều uổng phí sao? Hửm?”
Anh nhéo lên cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn làn da trắng nõn của cô, “Lần sau đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi như vậy nữa, tôi còn chưa có định lực như Liễu Hạ Huệ.”
……
Sau cơm trưa, mẹ chồng Lưu Vân tới cửa, biết con trai Ôn Thần giữa trưa đã rời đi, bà kéo tay Cố Dĩ An, ý vị thâm trường nói với cô: “Dĩ An à, mẹ trách oan con rồi, đều là lỗi của mẹ, nếu mẹ sớm biết Ôn Thần như vậy, lúc trước khẳng định sẽ không để con gả vào Ôn gia chịu tội như vậy.”
Chịu tội?
Cố Dĩ An nghe xong có chút mờ mịt, không hiểu lời mẹ chồng nói có ý gì, chẳng lẽ lần này Ôn Thần thật sự có phụ nữ ở bên ngoài?
“Trước đây mẹ còn tưởng rằng là con và Ôn Thần tình cảm không hợp, Ôn Thần mới không thường xuyên trở về, hiện tại mẹ mới biết được nỗi khó xử của nó.” Lưu Vân thở dài vài cái, ánh mắt vô cùng tiếc hận, “Hơn một năm này thật sự là khổ cho con rồi.”
“……” Cố Dĩ An vẫn nghe không hiểu.
“Dĩ An, con yên tâm, ba con đã giúp Ôn Thần liên lạc với bác sĩ nam khoa nổi tiếng nhất Tương thành rồi, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho nó, Tương thành không trị được thì đi Bắc Thành, Bắc Thành không được thì ra nước ngoài, nếu vẫn không trị được, Ôn gia chúng ta cũng sẽ không làm chậm trễ con, mẹ và ba con đều đồng ý cho con ly hôn rồi tái giá, đến lúc đó chúng ta lại nhận con làm con gái nuôi, đưa con xuất giá!”
Nói xong, Lưu Vân đã nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào nói, “Con nói xem cái đứa súc sinh Ôn Thần này sao lại mắc loại bệnh này chứ? Trước khi kết hôn mẹ đã nhắc nhở nó đừng chơi quá chớn, nó lại không nghe! Chơi đùa đến phế rồi! Tạo nghiệt! Đều là báo ứng mà!”
Nghe đến đó, Cố Dĩ An xem như đã hiểu, lại nhớ đến buổi sáng ba chồng hiếm khi tức giận lại động thủ ném đồ vào Ôn Thần……
Xem ra Ôn Thần đã đem “Trách nhiệm” đổ lên người mình rồi.
Kết hôn gần hai năm, số lần Ôn Thần trở về Ôn gia rất ít, đa số đều là đi công tác ở nơi khác, từng có vài lần bị thúc giục về nhà ở, để phòng ngừa anh trốn đi, còn phái người gác ở cửa, bất đắc dĩ anh và cô chỉ có thể cùng giường; mỗi lần sau khi cùng giường, Lưu Vân đều sẽ giúp Cố Dĩ An chuẩn bị đồ bổ tăng dinh dưỡng, trong lời nói đều là ngóng trông cô có thể mang thai.
Sau nhiều lần cố gắng, Cố Dĩ An vẫn không có thai, Lưu Vân liền tìm trung y giúp cô bắt mạch, nói cô thể hàn khí hư, kê đơn thuốc để điều dưỡng, trong ba tháng, cô gần như mỗi ngày đều phải uống thứ thuốc đắng ngắt đó, mãi sau khi Ôn Thần biết được, mới vội vàng trở về ngăn cản.
Đối với chuyện này, Lưu Vân rất oán hận.
Hiện tại đã biết vấn đề nằm ở con trai mình, bà tất nhiên có chút áy náy với Cố Dĩ An.
*
Lưu Vân đi rồi, Cố Dĩ An trang điểm rồi ra ngoài, đi vào trụ sở Ôn thị tìm Ôn Thần.
Ôn Thần ngủ bù một giấc, rời giường tắm rửa, thay quần áo xong mới đi ra khỏi phòng nghỉ, nhìn thấy thân ảnh yểu điệu đứng trước cửa sổ sát đất kia, khóe môi không tự giác mà cong lên, “Sao em lại tới đây? Có việc?”
Cố Dĩ An chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn anh vẫn bình tĩnh như nước, “Anh ăn cơm trưa chưa? Tôi mời anh.”
Nửa câu đầu là nghi vấn, nửa câu sau lại là khẳng định.
Âm điệu bình ổn, lại phảng phất có lực uy hϊếp không cho phép cự tuyệt.
Ôn Thần không khỏi muốn cười, “Em đây là xác định tôi sẽ không cự tuyệt em sao?”
Cố Dĩ An không quen vòng vo, từ trước đến nay cô luôn trực tiếp dứt khoát, “Bữa cơm chia tay.”
“……”Đôi mắt Ôn Thần trước sau vẫn luôn mỉm cười, nhưng trên mu bàn tay cầm chiếc khăn lông trắng đã nổi lên gân xanh, “Lại muốn trêu tôi?”
Cố Dĩ An không đáp lời, chỉ nhìn nhìn thẳng anh không chớp mắt một lát, đáy mắt không hề dao động.
Cô xưa nay đã như vậy, trước mặt người của Ôn gia luôn hiền huệ ôn nhu, xứng đáng với chức con dâu trưởng, chỉ khi có hai người bọn họ, cô mới lạnh lùng giống như tảng băng trôi.
Bởi vì cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã do cô chủ đạo.
Ý thức được người phụ nữ trước mặt rất nghiêm túc, Ôn Thần lau tóc, xoay người trở về phòng nghỉ, cầm lấy áo khoác âu phục đi ra phía ngoài, tới bãi đỗ xe ngầm lại đem chìa khóa xe đưa cho cô, “Em lái đi.”
Biết rõ sự kiềm chế của mình đã tới cực hạn rồi, anh cần thời gian để bình phục cảm xúc.
……
Xe chậm rãi chạy trên đường cái, Ôn Thần ngồi ở ghế sau liên tục nhả khói, anh mới vừa đổi mùi thuốc, hương vị nhạt nhẽo khiến anh càng thêm khó chịu hơn.
Đi ngang qua một siêu thị, anh bảo Cố Dĩ An dừng lại, đi vào mua loại thuốc mà anh thường hút, ngậm trong miệng hít một hơi, hương vị quen thuộc tản ra trong khoang miệng, ánh mắt anh mới dần dần giãn ra.
Cố Dĩ An xuyên qua kính chiếu hậu quét nhìn anh, nhìn ra sự bất mãn của anh, “Mẹ anh đã tìm tôi nói chuyện, bên kia ba anh đã giúp anh liên hệ với bác sĩ tốt, chỉ cần làm kiểm tra, lời nói dối của anh sẽ bị chọc thủng.”
Không phải là ba mẹ, mà là ——ba anh mẹ anh.
Cô nóng lòng muốn phân rõ quan hệ với anh tới vậy sao?
“Nếu em lo lắng lời nói dối của tôi bị chọc thủng rồi phải chia tay, vậy thì không cần đâu.” Ôn Thần phun ra một vòng thuốc, không chút để ý thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, “Chỗ bác sĩ tôi có thể thu phục.”
“Sau khi thu phục ở Tương thành, lại đến Bắc Thành, sau Bắc Thành, lại ra nước ngoài, lời nói dối này của anh chính là một vòng tuần hoàn vô tận, Ôn gia cũng sẽ không cho phép con trai bọn họ không có người kế nghiệp.” Cố Dĩ An bình tĩnh phân tích cho anh, “Trừ phi anh ở bên ngoài tìm một người phụ nữ, giúp bọn họ sinh một đứa con.”
“Ha ha, em cũng thật biết sắp xếp mọi việc cho tôi.” Ôn Thần lạnh lùng cười, đồng thời cũng hiểu ra nỗi băn khoăn của người phụ nữ trước mắt, “Xe đến trước núi ắt có đường, trước khi đi đến ngõ cụt, hai chúng ta ai cũng đừng nghĩ sẽ nhảy xuống xe trước.”
Cố Dĩ An lại không muốn tiếp tục chút nào, “Nhưng tôi mệt rồi.”
“……” Mệt?
Ôn Thần cười khinh miệt, ánh mắt thập phần trào phúng, “Mệt cũng phải chịu, lúc trước kết hôn, dựa vào cái gì em nói cưới liền cưới, nói chia tay liền chia tay? Em thật sự khinh Ôn Thần tôi là con mèo bệnh sao?”
--------
( chi tiết: Ôn Thần bởi vì Cố Dĩ An không thích mùi thuốc lá trước đó của mình nên mới đổi mùi, còn một đêm anh không về, sau khi về lại đưa Cố Dĩ An một lọ thuốc đặc trị, là bởi vì anh tới gần Nam thành lấy thuốc. )
( nếu thích một người đàn ông tốt như Ôn Thần, nhất định phải nắm chắc.)