Lần đầu tiên, Tiêu Cửu Từ gặp Kiều Hàm là khi hắn rời núi để nghênh đón y.
Tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ đối với chuyện hắn được chưởng môn hứa hôn từ khi còn nhỏ. Bởi vì vị hôn thê của hắn chính là truyền nhân của La Yên Huyền Thể.
Mà điểm đặc biệt của La Yên Huyền Thể là phải bắt đầu từ con đường song tu.
Song tu chính xác là một con dao hai lưỡi, người có tâm chí không kiên định rất dễ sa đọa vào con đường song tu, họ có thể tăng được tu vi của mình hoặc rơi vào lưới tình. Du͙© vọиɠ trong tâm ma sẽ phá hủy tiến trình tu đạo, nhẹ thì tiến trình song tu đến cuối cùng sẽ bị đình trệ, nghiêm trọng hơn thì khi đột phá sẽ rơi vào ma chướng, sau đó chết dưới tay thiên lôi.
Thế nhưng, La Yên Huyền Thể có thể hoàn toàn tránh được những bất lợi này, chỉ cần đối phương nguyện ý thì đôi bên đều tiến bộ. Thậm chí có thể hợp nhất tâm linh, tiếp nhận tu vi vô hạn và cùng nhau độ kiếp. Nghe nói một đôi mới phi thăng gần đây đã đồng thời chịu đựng qua lôi kiếp để phi thăng.
Cho nên La Yên Huyền Thể này ở Tu chân giới có thể nói là người người ao ước, lại còn vì đặc tính không thể bắt buộc nên mới có thể thỏa thuận hòa bình.
Có được hôn ước này đương nhiên làm cho người khác ghen tị, nhưng với Tiêu Cửu Từ mà nói lại không có nhiều cảm xúc lắm. Vì trong mắt hắn, song tu không phải là con đường tu luyện chân chính, nếu có được cơ hội, hắn bằng lòng một mình một kiếm đi trên con đường tu tiên này.
Chỉ là mạng của hắn bây giờ là do chưởng môn và Thanh Vân Tông ban cho, vì vậy hắn tất nhiên phải tuân theo sự sắp xếp này.
Trong hai mươi năm này, Tiêu Cửu Từ không phải bế quan tu luyện thì cũng bận rộn xử lý công việc trong môn phái, hoặc có khi sẽ đi ra ngoài lịch luyện. Mà truyền nhân La Yên Huyền Thể của Kiều gia phải tới khi trưởng thành, ký kết hôn khế rồi mới được phép ra khỏi môn phái.
Tiêu Cửu Từ không có tâm tư để nói chuyện yêu đương, cho nên theo lễ tiết hắn chỉ thỉnh thoảng gửi một ít lễ vật, chưa bao giờ tới nhà của vị hôn thê.
Mà đối phương cũng không có đáp lại quá đôi câu vài lời, cho nên về cơ bản hai người cũng không tính là quen biết.
Cho đến ngày đón dâu.
Ngày hôm đó, Tiêu Cửu Từ có thời gian rảnh vì thế hắn xuống núi trước. Trấn nhỏ dưới chân núi thuộc về quần thể hỗn hợp giữa tu chân giả và phàm nhân, thỉnh thoảng hắn sẽ đến xem xét cuộc sống của các hương thân và kết giới an toàn ở xung quanh trấn nhỏ.
Hắn không nghĩ tới kết quả đội ngũ nghênh đón Kiều Hàm đã đến trước đó. Đúng lúc bọn họ cũng đang nghỉ ngơi ở nơi này để chờ người trong đội truyền tin về tông môn mở đại trận bảo hộ ra.
Tiêu Cửu Từ trông thấy họ, hắn đương nhiên sẽ tiến lên nghênh đón. Sau đó còn có thể dẫn bọn họ trực tiếp đi vào tông môn.
Đúng lúc Kiều Hàm vừa mới bước xuống từ thuyền tiên.
Thiếu niên mặc một thân hồng y có mái tóc đen tuyền, da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng. Cả người khoác lên tiên phục cao quý, khí chất bức người, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé.
Mới đầu Tiêu Cửu Từ còn không ý thức được vị hôn thê của mình chính là người trước mắt này, bởi vì khi chưởng môn nhắc tới đều nói là nữ tử.
Kiều Hàm đang nhìn ngắm xung quanh trấn nhỏ, vẻ mặt có chút kiêu căng hất cằm tỏ ý ghét bỏ. Đúng lúc này có một tiểu cô nương cầm kẹo hồ lô ngào đường không cẩn thận đυ.ng phải y, hồ lô ngào đường liền bay ra rớt trúng giày của Kiều Hàm.
Sắc mặt của Kiều Hàm liền thay đổi, vẻ mặt trở nên thật dữ tợn. Y vừa nhấc chân thì có một ngọn lửa bay ra, tuy lực công kích không mạnh nhưng vẫn sẽ làm cho tiểu cô nương người phàm này bị thương.
Người xung quanh cũng bị y làm cho giật mình không kịp đề phòng, đột nhiên bọn họ thấy một bóng người màu xanh lướt qua ôm lấy tiểu cô nương, vọt qua một bên kịp thời tránh khỏi ngọn lửa.
Mà ngọn lửa có cấp bậc Luyện Khí kỳ kia chưa đi được bao xa thì đã tự tiêu tán.
Lúc này người phụ trách nghênh đón Kiều Hàm liếc mắt một cái liền nhận ra Đại sư huynh của mình, vội vàng tiến lên hành lễ.
Tiêu Cửu Từ thả tiểu cô nương đã sợ đến phát khóc xuống, mua cho một cây kẹo khác. Cho tới khi đối phương ngừng khóc, cười nói một tiếng cám ơn Đại sư huynh, lúc này hắn mới quay người rời đi.
Mà chờ khi Tiêu Cửu Từ nhìn Kiều Hàm, Kiều Hàm cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt của y nhìn từ trên xuống dưới giống như đang đánh giá đồ vật, làm cho người ta khó chịu.
“A, vừa rồi ta bị giật mình nên phản xạ có điều kiện chứ không phải cố ý, ngươi chính là Đại sư huynh Tiêu Cửu Từ của Thanh Vân Tông sao? Đối tượng hôn ước của ta đúng chứ?” Ngữ khí của Kiều Hàm nghe vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo, sau đó y lấy tín vật ra đưa đến trước mặt Tiêu Cửu Từ rồi nói: “Có thể lên núi được chưa? Mệt chết ta rồi.”