Không ngoài dự đoán của Cổ Sơ Tình, hai con lệ quỷ bị đau bứt ra, nhưng hoàn toàn không sợ ngọn lửa trước cửa, sau khi bay một vòng trên không trung, liền nóng lòng muốn phi thân tới gần ngọn lửa.
Gió lạnh thổi qua, nhiệt độ trong sân chợt giảm xuống, không khí như bị đóng băng.
Cổ Sơ Tình từ từ đứng dậy, đưa tay cầm một nắm tro hương ở trong lư hương trên bàn thờ, rồi nhảy lên, rải tro hương xuống những đốm lửa nhỏ từ trên không trung. Tro hương rơi xuống chạm vào đốm lửa khiến cho những đốm lửa suy yếu đột nhiên bùng cháy lên.
Ngọn lửa dường như muốn thâu tóm tất cả, cả cánh cửa chính đều đã bị cả ngọn lửa bao trùm toàn bộ.
Hai con lệ quỷ âm trầm mà rít gào, sát khí trên người chúng đột nhiên tăng lên.
Gió lạnh đột nhiên thổi quét qua, ngọn lửa bỗng nhiên bị thổi tán sang hai bên, hai con lệ quỷ thừa dịp ngọn lửa bị cơn gió cuốn theo mà xuyên qua từ trong ngọn lửa với tốc độ cực nhanh.
Vừa mới tiến vào, hai con lệ quỷ lập tức duỗi móng nhọn, không thể chờ đợi thêm mà bổ nhào về phía Cổ Sơ Tình.
Cổ Sơ Tình nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một chút ý cười như thực hiện được mục đích.
Đôi mắt đen của cô nhìn quanh, cánh tay mảnh khảnh nhắm về phía cửa chính, nhẹ nhàng mà vung lên, rầm một tiếng cửa chính đã bị đóng lại, sau đó ngay lập tức lại nhảy đến trước mặt bài vị tổ tông, cầm lấy hai lá bùa dán lên bài vị của hai vị tổ tiên, tiện tay ném một cái, đem hai cái bài vị ném tới giữa hai cánh cửa chính.
“Lão tổ tông, trông chừng cửa, chúng ta đóng cửa đánh chó.”
Ném bài vị ra xong, Cổ Sơ Tình dứt khoát mà nói một câu.
Âm thanh vừa dứt, lại có một cơn gió lạnh phất qua trên mặt Cổ Sơ Tình, bài vị bị ném đi kia khẽ rung lên, có một ánh sáng chợt lóe lên trên cây liễu.
Đến rồi thì đừng hòng đi nữa!
Đã bốn năm cô không ra tay rồi, xung quanh trấn Cổ Vũ có rất nhiều quỷ đều đang rục rịch, đêm nay bên ngoài nhà cũ nhà họ Cổ xuất hiện không ít quỷ, nhưng bọn họ đều có chút kiêng dè cô, chỉ dám canh giữ ở bên ngoài, không dám đi vào.
Hai con lệ quỷ này đến vừa đúng lúc.
Gϊếŧ gà dọa khỉ, đúng lúc để cho những tên kia thấy rõ ràng, người nhà họ Cổ dù là chết hết, cũng không phải là người mà những tên trộm như bọn họ có thể mơ tưởng được đến.
*
Trong sương phòng phía tây, cái chăn bông dày đang run rẩy không ngừng.
Dưới chăn bông, Kỷ Hoằng Tu và Điền Hạo đang dựa gần sát vào nhau, hai người run lẩy bẩy, trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí khủng bố đạt tới cực hạn.
Điền Hạo run rẩy, nói không thành câu: "Anh, bên ngoài, hình như đang đánh nhau.”
“Nói nhảm, ông đấy cũng có tai." Kỷ Hoằng Tu cũng bị dọa sợ chết khϊếp, anh giơ lá bùa mà Cổ Sơ Tình đưa cho anh, miệng còn đang lẩm bẩm Nam Mô A Di Đà Phật.
Điền Hạo: "Tôi sợ.”
Kỷ Hoằng Tu tìm cái vui trong đau khổ, nói: "Sợ đúng không, trong khoảng thời gian vừa rồi, tôi cũng phải sống như vậy đấy.”
Nhưng anh phải sợ tận ba tháng!
Điền Hạo: "Làm sao bây giờ?”
Kỷ Hoằng Tu: "Quỷ mới biết phải làm sao.”
“Anh có thể đừng nói đến chữ kia được không!" Trong giọng nói của Điền Hạo đều mang theo tiếng khóc nức nở.
Kỷ Hoằng Tu: "Chữ nào?”
“Meo... Chữ “quỷ”!”
“Đậu má, cậu học mèo kêu làm cái gì, dọa chết ông đây." Đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu, thiếu chút nữa đã dọa Kỷ Hoằng Tu tè ra quần.