Vô Hạn Lưu: Vi Hoàng

Chương 2: Địa ngục dị chủng

Lệ Uẩn Đan rũ mắt, trong lòng chợt dâng lên một ý tưởng điên rồ.

Nếu đã như vậy, sao lại không thử? Thế gian có quái vật nói chuyện trong đầu, vậy hẳn sẽ có những kẻ bất tử thăng thiên chứ? Dù gì cũng là trăm năm, thắng cược thì được trời cao biển rộng, thua cược cùng lắm là chết thôi.

Miêu Cương có độc Cổ Vu Vũ, Giang Hồ có công pháp tuyệt học, Kỳ Môn có ngũ hành bát quái, nhiều quái vật và tiên nhân như vậy, xem ra không phải là chuyện không thể.

Lệ Uẩn Đan bắt đầu suy nghĩ.

Nàng không hỏi con quái vật đến từ đâu hay nó là gì, trong đầu chỉ đáp lại một câu kiểm tra độ nông sâu của nó: “Ta muốn làm chúa tể, ngươi sẽ làm gì?"

Nàng không nói, không biết nó có nghe được suy nghĩ của nàng không nhỉ?

Đặt vấn đề, xem nó giải quyết thế nào, thấy cách nó giải quyết vấn đề là đủ để nàng biết khả năng của nó rồi.

Không ngờ bên kia phản ứng rất nhanh, giải quyết vấn đề như một cuộc gọi:【 Đinh! Đã thu thập xong thông tin về thân phận của ngài, đã xác nhận tọa độ thời gian và không gian của ngài. Tổn Vị Hỏa Lôi - năm 1615 sau công nguyên, thí sinh “Lệ Uẩn Đan”. Quá trình sẽ bắt đầu ngay lập tức, xin mời chuẩn bị sẵn sàng.】

Là ý gì đây?

【Âm dương vô tướng, tạo hóa nhập mệnh. Thiên địa quá sơ, càn khôn chung định.】* Một giọng ái nam ái nữ nói những lời khó hiểu:【Chúc ngài có một trải nghiệm thú vị. 】

*Tạm dịch:

Âm dương bất phân, tạo hóa vào đời. Trời đất sơ khai, vũ trụ vô tận.

Lệ Uẩn Đan chưa kịp phản ứng đã thấy mấy con chim bị đông cứng trên không trung, những tỳ nữ trong cung đứng yên tại chỗ, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, vạn vật không chuyển động. Mọi thứ trước mặt nàng đều biến mất, hình ảnh mơ hồ, dịu lại thành một thứ ánh sáng ấm áp bao trùm lấy nàng.

Đây là!

Bóng dáng khuất dần.

【 Quá trình chuyển đổi đã hoàn tất. 】



Thành phố mỏ A Tạp Khắc Thác.

Lúc này là hai mươi mốt giờ khuya, ánh đèn dầu rực rỡ, không một ánh sao.

Một đoàn khách không mời xuyên qua bóng tối lặng lẽ xuống phố, hoặc tản ra từ trong các tòa nhà văn phòng, hặc dừng tại các khu chung cư.

Từ những hình ảnh hư ảo dần trở nên sự vật thực hữu, từ ngờ nghệch dần nên tỉnh táo. Vài người trong số họ mặc áo tay ngắn, một số mặc áo khoác bông, số khác thậm chí còn áo da thú và cầm giáo, tựa như người nguyên thủy.

Họ đi thành từng nhóm bảy tám người, một số ít nhóm chỉ có hai ba người, còn ở một mình thì rất hiếm.

Sau khi tỉnh táo, họ hỏi chuyện nhau, và kinh hoàng bởi sự việc xảy đến với họ gần như giống hệt nhau.

Lúc trước, họ không biết nhau, mỗi người ở mỗi nơi khác nhau, mùa màng khác nhau, công việc khác nhau. Chỉ trong chớp mắt họ đã thay đổi vị trí, quả thật rất khó tin.

"Có một giọng nói vang lên trong đầu tôi, hỏi tôi có muốn trở thành người giàu nhất thế giới không. Tôi tưởng là một trò lừa đảo mới, nên nói đùa là muốn..." Có người thật thà nói: “Không ngờ lại gặp quỷ thật, đó chẳng phải là một loại chương trình tạp kỹ lừa đảo sao?"

Họ cố gắng trao đổi thông tin, thăm dò môi trường xung quanh. Không bao lâu, mọi người rời khỏi chỗ, vô tình tụ lại thành nhóm, không biết nên đi đâu.

Các biển quảng cáo trên đường phố được viết bằng tiếng Anh, giữa đêm trong công viên, có người nước ngoài chạy vào, người đi người lại lướt qua vòng tròn trung tâm.

"Đây là nước ngoài á? Này, nước ngoài nào đây? Mấy ông anh đưa tôi đi với, tôi không biết tiếng Anh!"

"Trước tiên mua một tấm bản đồ. À phải rồi, mấy người có ai mang đô la Mỹ không? Tiền mặt cũng được, rồi ra ngân hàng đổi, ở nước ngoài, thanh toán qua di động không phổ biến đâu."

"..."

Cùng lúc đó, tàu điện ngầm ở phía đông của thành phố mỏ hoạt động trở lại, bắt đầu một vòng tham quan thành phố mới.

Tiếng người râm ran, nhịp cuộc sống vận động. Lệ Uẩn Đan mở mắt, thấy mình bị bị nhốt trong một chiếc l*иg sắt dài.

Nó giống như bụng của một con rắn "nuốt chửng" rất nhiều người sống. Nó có thể tự sáng mà không cần đuốc, tự chạy mà không cần ngựa, dùng ngọc lưu ly làm cửa sổ, dùng vàng sắt làm tường. Nó đi cực nhanh, lại còn dừng lại để mọi người ra vào.

Sau khi nhìn vài lần, Lệ Uẩn Đan hiểu ra, đây là "cỗ xe" chở người, tuy trông kì lạ, nhưng cũng không đáng lo.

Cô cùng với đám người tạm thời không xuống xe, tiếp tục ngồi yên chờ đợi, âm thầm quan sát.

Trên xe này có nhiều nhân viên thường xuyên đi lại, phần lớn là người mắt sâu mũi cao trông như người Di. Họ mặc đủ loại quần áo kì quặc, có người còn gần như khỏa thân, nói chuyện gì đó mà nàng chẳng thể hiểu được, còn lấy ra một chiếc hộp dài kỳ lạ, khoa tay múa chân với nàng.

Thỉnh thoảng, có mấy người kì dị dùng giọng điệu thân thiện hỏi nàng: "Thưa cô, xin hỏi, tôi có thể chụp một tấm ảnh với cô được không?"

Lệ Uẩn Đan không nói lời nào, chỉ giơ tay, dùng ngôn ngữ ký hiệu mà những nô ɭệ câm trong cung hay sử dụng, rằng "Tôi không hiểu" và "Tôi không nói được".

Quả nhiên, trong tích tắc, hầu như mọi rắc rối đều biến mất, họ nhìn nàng với ánh mắt đầy tiếc nuối và thương hại.