Vô Hạn Lưu: Vi Hoàng

Chương 1: Địa ngục dị chủng

Tân đế của Đại Lệ là một vị nữ hoàng.

Tên Lệ Uẩn Đan, hai mươi ba tuổi, quyền oai hùng mạnh, quý phái vô cùng.

Ngày năm tháng chín quả là ngày lành tháng tốt để đăng quang. Tân đế phải mặc áo bào, đi từ Đông Cung đến giữa điện, dẫn trăm quan viên đến bái kiến

tổ tiên, bái đăng vị, sau đó tiếp nhận ấn ngọc, đổi quốc hiệu, và cuối cùng ân xá thiên hạ, miễn giảm tô thuế.

Quá trình này vừa rườm rà lại tẻ nhạt, không được để xảy ra sai sót, thế nên bầu không khí trong Đông Cung chẳng những không rộn ràng, trái lại còn rất nghiêm trang.

Tỳ nữ nối đuôi nhau nhập cung, dâng hoàng long bào. Ấy thế mà tân đế chẳng nhìn lấy một lần, nàng vẫn đang nghịch hai lá bùa hộ mệnh, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên giao nửa binh quyền kia cho ai.

Không kẻ nào dám làm phiền.

Cả đại điện im lặng, chỉ còn hương khói tổ tiên thoang thoảng.

Khí sắc tân đế lãnh đạm, lạnh lùng như tiên nữ trên mây, cảm giác như thoáng cái sẽ bị gió đưa đi.

Thấy thế, lão ma* liền lên tiếng nhắc nhở: "Điện hạ nên tắm rửa thay y phục rồi."

*Bà ngoại hoặc cách gọi phụ nữ lớn tuổi một cách tôn trọng.

Lão ma gọi điện hạ thay vì bệ hạ quả là đã đắn đo suy tính rất nhiều, hẳn sẽ không để tân đế chưa đăng quang rơi vào miệng lưỡi quan lại. Chỉ là thánh tâm khó lường, tâm tư người bề trên hiển nhiên không có trong nàng.

Lệ Uẩn Đan quay đầu lại hỏi: “Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

Lão ma sững sờ, lắng nghe một hồi lâu sau mới nói: "Thứ cho lão nô tuổi đã cao, không nghe thấy âm thanh gì."

Đại lễ sắp diễn ra, người ở Đông Cung thận trọng lời ăn tiếng nói còn không kịp, làm sao có gan mà nói chuyện. Nhưng hoàng đế cảm thấy có là có, nô tỳ trong cung cũng không thể đinh ninh nói không có, tuyệt đối cấm kỵ.

“Lẽ nào là tư lễ nhã nhạc?” Lão ma cẩn trọng suy đoán.

Lệ Uẩn Đan không nói gì, nàng quét mắt qua những nô tỳ yên lặng trong cung điện, rồi nhìn hoàng long bào đầy ẩn ý. Trầm mặc một lúc, nàng đột nhiên chẳng còn hứng đăng quang.

Lệ Uẩn Đan cất bùa hộ mệnh đi, không cầm long bào, mà lấy thiết hoành đao ngày thường quen dùng, xoay người bước ra ngoài đại điện.

Các tỳ nữ thị vệ lập tức quỳ rạp khắp đất.

“Điện hạ?” Sắc mặt lão ma tái nhợt, vội vàng khuyên nhủ: “Điện hạ hãy suy nghĩ cẩn trọng! Chiến đao có hung khí, không thể bái kiến

tổ tiên, hôm nay phải dùng nghi kiếm... Điện hạ!"

Tân đế rời đại điện, không ngoảnh đầu lại.

“Điện hạ thiên tuế” vang lên bên tai cũng không chuyển lay cảm xúc của Lệ Uẩn Đan. Đúng là sau này, “Ngô hoàng vạn tuế” còn mê hoặc hơn nữa, nhưng lúc này đây, tất cả chúng đều không thể đánh bại một giọng nói vang vọng trong tâm trí nàng…

【Ngươi muốn ngồi trên ghế rồng bị loài người giam cầm, hay muốn bước lên ghế rồng làm chúa tể? 】

Cứ như thế lặp lại ba lần.

Chưa biết âm thanh ở đâu mà đã nảy sinh dã tâm rồi!

Nàng cam tâm làm nữ hoàng, chiến đấu đến long trời lở đất cốt là để kiểm soát vận mệnh mình hoàn toàn.

Vốn tưởng rằng trở thành hoàng đế sẽ là một khởi đầu tuyệt vời của sự tự do, nhưng nào ngờ rằng trong vương đình Đại Lệ được canh giữ nghiêm ngặt, lại còn có một con quái vật không ngừng quanh quẩn trong tâm trí nàng, hỏi nàng muốn làm hoàng đế của loài người hay làm chúa tể?

Khẩu khí không nhỏ, ẩn chứa hiểm nguy rất lớn. Bây giờ nó nói với nàng, nhưng sau này thì sao?

Ai có thể đảm bảo nó sẽ luôn bằng lòng với việc “nói chuyện” mà không làm gì đến nàng?

Cảm giác bị người khác thao túng khiến nàng rất khó chịu, vả lại, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng quyền lực.

Lệ Uẩn Đan ra hiệu những ám vệ lui đi, bước lên nơi tối cao của Đông Cung, trông hoàng thành phía xa.

Mọi thứ trong cung điện đều có vẻ tầm thường, nhưng theo kinh nghiệm bản thân của nàng thì chúng chẳng phải là giả.

Một cơn gió nam ấm áp thổi qua, Lệ Uẩn Đan nhìn "Triều Thiên Điện" và chín mươi chín bậc thang dài nơi thờ cúng tổ tiên, chợt nghĩ đến những đại quân vương đang nằm trong lăng đế thì động lòng.

Giang sơn xưa nay trường tồn, còn vua quan chẳng biết đã biến đổi bao nhiêu. Minh đế không lo việc nước, quần thần dua nịnh, dù có leo lên cao đến đâu, thì cũng vẫn chỉ là con người, dù hôm nay dựng nhà nhiều lầu, mấy năm sau rồi cũng sẽ sụp đổ.

Khi nhà Cảnh diệt Ân, lấy quốc hiệu là “Vinh”, nhà Chung diệt Vinh, lấy quốc hiệu là "Tông". Sau đó, nhà Lệ lật đổ chế độ cũ, lấy tên “Đại Lệ”... Triều đại đổi thay là lẽ thường tình, quyền lực, địa vị khó bền lâu.

Nếu đã không thể tồn tại cùng đất trời, dù nàng có ngồi trên bàn dân thiên hạ, bất quá cũng chỉ được đến trăm năm, rồi sẽ được lăng tẩm, bầu bạn với xương khô hoàng thổ*.

*Hoàng thổ là tên gọi của các trầm tích đất bùn đọng lại từ các trận bão trên cao nguyên trong quá khứ.

Thế thì, ngai vàng cũng chẳng khác gì một con kiến, thân thể này cũng chỉ như một hạt bụi...