Một Đời

Chương 1: Hòn đá cuội

Câu chuyện về một người tiêu cực gặp phải một người lạc quan.

"Chúng ta vẫn đang sống, như vậy là đủ rồi." Giọng anh lúc nào cũng vậy, đều đều, từng âm từng chữ phát ra rõ ràng, không lên xuống, tựa như lúc nào cũng duy trì được vẻ trầm ổn.

"Nếu mỗi ngày đều là đau khổ, thì sống chẳng bằng chết." Tôi nghe giọng mình đáp lại, cũng mang vẻ bình thản như anh, mỗi cái giọng nói khô khốc đến mức khó nghe, càng làm tăng thêm sự trống rỗng như một cái xác vô hồn.

"Không có ai mãi mãi luôn đau khổ. Khuất sau những rặng mây đen mù mịt, luôn có ánh nắng rực rỡ đang chờ." Anh vuốt ve tóc tôi, từng ngón tay thon dài luồn sâu vào mái đầu xơ xác, nhẹ nhàng từng chút một, tựa như nâng niu món đồ sứ dễ vỡ.

Chỉ tiếc, cái mảnh hồn này đã sớm rách nát thành trăm mảnh.

"Em chẳng tin." Tôi đáp lời, cụt ngủn, một cách thiếu lễ độ trước sự dịu dàng của anh.

Tôi là một đứa trẻ hư thế đấy, không đáng với sự bảo bọc chở che của anh như vậy. Tôi không phải món đồ sứ quý giá, chỉ là một hòn đá cuội ven đường, rẻ mạt, bẩn thỉu.

Đá cuội cứng cỏi, chịu nhiều va chạm, không một ai thèm để ý. Nhưng rằng, dù có cứng cỏi tới đâu, trước sự dày xéo tàn nhẫn, cũng phải rạn nứt rồi tan biến. Trở thành những mảnh vỡ nát tan, không thể nào ghép lại hoàn chỉnh.

Cứ ngỡ sẽ mãi tan biến trong thế gian mịt mù. Nào ngờ, có một người lại hứng thú với mảnh vỡ này, mang về nhà, tỉ mẩn gắn lại từng chút một, bằng sự bao dung dịu dàng.

Nhưng đá cuội không cần, nó đã quen với sự thờ ơ lạnh nhạt. Đến mức, sợ hãi trước sự ấm áp không có nguyên do. Đá cuội được gắn lại mong manh quá đỗi, mất đi ưu thế cứng cỏi vốn có, trở thành một thứ vô dụng không còn ích lợi gì.

Tôi sợ, nên tôi khước từ anh.

Nếu tôi chưa từng nhìn thấy mặt trời, tôi sẽ không sợ hãi mất đi ánh nắng. Nếu tôi vô tư chấp nhận người con trai ấm áp này, nếu như một lúc anh chán rồi vứt bỏ tôi, thì lúc đó mới là vực sâu vạn trượng. Tôi bây giờ, chẳng chịu nổi cái đớn đau đó đâu.

Thế nên, cứ để tôi một mình với thân thể vụn vỡ này, rồi chết đi vào một ngày lành tháng tốt, đầu thai làm một hòn đá cuội mới.

Tốt biết bao, ai cũng sẽ vui vẻ. Cớ sao người con trai nọ lại cau mày thế kia?

"Bé ngoan à, anh mong em sẽ luôn vui vẻ. Mong em sẽ nở nụ cười trên môi, mong em có được thiện ý tốt đẹp trên thế gian này. Anh thương em, anh sẽ cho em tất cả những thứ mà anh có." Đáy mắt người con trai đong đầy dịu dàng, từng lời mật ngọt thốt ra từ đôi môi mỏng.

Dẫu biết mật ngọt chết ruồi, tôi vẫn không kiềm được lòng mê đắm. Ai mà chẳng mong có người thương, có người yêu.

Nhưng tôi không phải người xứng đáng có được điều đấy, người như anh không nên cố chấp giữ lấy hòn đá như tôi. Anh xứng đáng có được nhiều điều tốt đẹp hơn.

Nói vậy, chứ thật ra là tôi ích kỷ. Tôi không có ưu điểm gì, anh dành cho tôi lòng thương hại. Một ngày nào đó, thương hại cạn hết, tôi lại là một hòn đã vỡ, bị vứt ra đường. Tới lúc đó, tôi sẽ không cam lòng chết đi, tôi sẽ bị ghen ghét xấu xí bủa vây thân mình.

Chi bằng, để tôi giữ cái thanh cao giả tạo này, để anh không chiếm được tôi. Sau này anh nhớ lại, tôi vẫn sẽ chiếm một vị trí nhỏ bé, nhỏ thật nhỏ thôi, sẽ không phải nhớ tới một kẻ thấp kém bị vứt bỏ, rồi điên cuồng bám víu lấy anh không buông.

Chắc hẳn, tôi sẽ là người anh từng mang lòng thương cảm, nhưng lại không biết điều chối từ nó. Vậy cũng tốt.

Càng nghĩ, lòng tôi càng trĩu nặng, nhưng gương mặt vẫn bình thản như lúc đầu. Tôi ngước mắt, ánh mặt trời chói loà trước mặt, người con trai nọ cũng sáng lấp lánh, tựa như một vị tiên trong cổ tích.

Khép hàng mi dài xuống, ánh sáng vẫn lọt qua khe hở nhỏ nhoi, mờ mờ ảo ảo, làm lòng tôi hoảng hốt.

"Em sẽ chết khi đang nở nụ cười. Em hứa với anh." Tôi đáp lại anh, mang theo chút dịu dàng hiếm có. Đây hẳn là lần đầu tiên tôi nghiêm túc đến vậy, bởi, chết trong vui vẻ là việc khó biết bao. Nhưng tôi hứa với anh, tôi sẽ làm được.

Nụ cười của anh khựng lại, đáy mắt trầm xuống. Cái nhìn sâu thẳm của anh làm tôi dựng hết tóc gáy, bản năng của cơ thể phát ra khi cận kề nguy hiểm. Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn anh chăm chú như cũ, không hiểu vì sao người lại không vui.

Một lúc sau, anh lại nhếch khoé môi, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ý cười không lan đến khoé mắt:

"Anh cũng hi vọng vậy. Anh sẽ chết cùng em, nắm tay nhau, cùng cười khi rời khỏi trần thế này."

"Không được đâu. Anh phải sống thọ, anh khoẻ mạnh lắm." Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói.

"Em cũng rất khoẻ mạnh." Anh mỉm cười, lực đạo vuốt ve tóc tôi hơi mạnh lên một chút.

"Em sẽ chết sớm th-...". Tôi không thể phát ra thêm tiếng nào, hai ngón tay dài mảnh khảnh của anh thọc sâu vào khoang miệng tôi, đè chặt cuống lưỡi, mạnh mẽ ép tôi nuốt xuống những lời định thốt ra.

Tôi trố mắt, ngắc ngứ một vài âm tiết không rõ, cuống họng bị đè khiến tôi khó chịu, sinh ra phản ứng muốn nôn. Nhưng tôi không dám, chỉ có thể giương đôi mắt sũng nước nhìn anh. Đuôi mắt đau xót, khoé mắt bất giác chảy ra nước mắt, ửng hồng.

Anh không buông tay, thậm chí còn đảo quanh một vòng, vờn quanh khoang miệng tôi như vẻ thích thú lắm. Bên môi anh không còn nụ cười, khuôn mặt điển trai lập tức mất đi sự ấm áp, trông âm trầm đến đáng sợ.

Tôi có hơi run rẩy, khoang miệng bị ép mở rộng, nước miếng theo đà chảy dọc khắp bàn tay trắng trẻo của anh. Từng giọt lăn dài xuống cổ tay, tôi nhìn mà thấy thẹn, dãy dụa một chút nhưng lại đổi lấy sự đè chặt mạnh mẽ hơn.

"Tốt nhất là em đừng làm anh điên lên." Lúc này anh lại nở nụ cười, nhưng không giống nụ cười trong dĩ vãng, phảng phất sự điên cuồng ẩn giấu.

Tôi sợ anh rồi đấy, không đùa.

Cơ thể tôi dần ngừng giãy dụa, mặc anh càn quét trong khoang miệng mình như một sự trừng phạt. Tới lúc anh chơi đùa chán chê, đôi tay nọ mới buông tha cho tôi.

Có cảm giác như vừa lấy lại được sinh mạng. Tôi thở hổn hển từng hơi, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nhiều, nhưng trong lòng tựa như sóng gầm biển cuộn.

Anh rút một tờ khăn giấy, lau sơ qua bàn tay, động tác ưu nhã đẹp đẽ. Nhưng hiện giờ, tôi đã đánh mất suy nghĩ anh là quý công tử dịu dàng.

"Bé ngoan." Giọng điệu anh trở về như thường, anh nhẹ nhàng gọi tôi. Anh luôn gọi tôi là bé ngoan, luôn như vậy.

Tôi không đáp lời, cuống lưỡi vẫn còn tê dại, đau rát.

Anh không để ý, nâng người tôi vắt qua đùi anh. Một tư thế xấu hổ, tôi chậm một nhịp rồi bật người ngồi dậy, nhưng thắt lưng đã bị giữ chặt.

"Bé ngoan, nằm yên. Anh muốn nói với em vài lời."

Giọng điệu của anh vẫn vậy, nhưng đã mang thêm một chút cảnh cáo. Tôi lập tức nằm im, thú thật, tôi vẫn đang còn sợ anh lắm.

"Anh không muốn nghe em thốt lên những lời như vậy một lần nào nữa, không bao giờ." Giọng nói anh rành rọt, nhấn mạnh từng chữ như sợ tôi không nghe thấy. Không biết tôi có nghe nhầm không, hình như âm cuối của anh hơi run rẩy.

Lời lúc nãy? Chẳng phải là chết thôi sao, ai mà chẳng phải chết. Không sớm thì muộn, tôi cảm thấy tôi sẽ sớm, có gì sai nhỉ?

Nhưng, tôi không dám tranh cãi với anh. Ừ tôi hèn đấy, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bàn tay của anh nhấc lên là có thể lập tức sát phạt tôi rồi. Không đùa đâu, anh đánh đau khủng khϊếp đấy.

Những lần trước đây, tôi không mấy tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ. Tôi chỉ nhớ khuôn mặt tuấn tú của anh, anh cười, anh lo lắng, và anh tức giận. Nhưng cơn đau anh ban tặng cho tôi là thứ nhớ rõ nhất, nó đi theo vào trong giấc mơ, không giây phút nào thôi quằn quại đau đớn.

"Dạ." Tôi lập tức ngoan ngoãn đáp lời.

"Anh biết em không để vào tai đâu." Hình như anh cười khẽ một tiếng, mang theo sự châm chọc cùng với lửa giận.

Tôi rụt cổ, bất an vùi đầu vào tấm chăn mềm mại, tựa như con rùa rút đầu trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.

"Bé ngoan. Anh nghĩ em cần một bài học, em thấy sao?"

Cái đầu xù của tôi hơi lắc lắc, anh bật cười, lại xoa xoa mấy lần.

"Anh thấy rất cần. Đau đớn sẽ giúp em ghi nhớ sâu hơn, không dám nhắc lại những điều ngu ngốc nữa."

"Anh..." Tôi thì thầm, hơi bất an.

"Bé ngoan, bé ngoan của anh." Anh dỗ dành, bàn tay lại không kiêng dè tháo xuống lớp quần mỏng của tôi, dễ dàng dỡ bỏ lớp áo giáp mỏng manh tôi có.

Hơi lạnh phả vào vùng da thịt non nớt, tôi rùng mình, thân thể cựa quậy. Anh giữ chặt lấy tôi, cầm điều hoà tăng nhiệt độ phòng rồi la nhẹ một tiếng:

"Nằm im."

Tôi gục đầu vào giường, chấp nhận số phận trong đau khổ. Nhắm chặt mắt, gương mặt luôn không biểu hiện cảm xúc lúc này hơi ửng đỏ.

Kì lạ thay, tôi lại không có ý định phản kháng kịch liệt. Tựa như trong tiềm thức tôi nói rằng, có làm vậy cũng không có kết quả, mà chỉ đổi lấy trừng phạt nặng nề hơn.

Người con trai phía sau hài lòng, xoa nhẹ lên hai vùng thịt non mềm đầy thịt, rồi bắt đầu giơ tay đánh xuống.

Lực đạo rất mạnh, mạnh tới mức tôi cong người, thốt lên tiếng rên nhỏ. Bàn tay nắm chặt lấy ga trải giường, khớp xương dùng sức trắng bệch.

Chỉ một cái, tôi đã cảm nhận được rõ ràng cơn giận của anh.

Cái thứ hai, thứ ba, thứ tư,... trải đều hai bên mông, từng chút từng chút làm vùng da thịt trắng nõn đỏ bừng, tràn đầy dấu tay năm ngón.

Mồ hôi đổ đầy hai vầng trán, tôi gồng người đón nhận lửa giận của anh, thấp giọng nức nở ra tiếng.

Đau. Đau như hàng nghìn con kiến cắn rứt, bàn tay ấm áp nọ ban cho tôi vô hạn đau đớn, không ngơi nghỉ giây phút nào. Mỗi một bàn tay hạ xuống, tôi lại giật người, đau đớn tích tụ lan tràn khắp tứ chi, khiến hơi thở của tôi cũng nghẹn ứ.

Bàn tay nọ còn cứng hơn cả thước, không chút nương tình va đập vào hai cánh mông mềm mại của tôi.

Nhất định đã sưng hết lên, tôi nghĩ trong khi cơn đau xâm chiếm đầu óc.

Anh không giảng đạo lý lúc đánh người, cứ thẳng tay đánh đến mức tôi mụ mị đầu óc. Thân thể trượt dần xuống đất, được anh giữ lại, một lần nữa nâng cao cặp mông sưng đỏ nhận trừng phạt.

Người con trai nhìn dấu bàn tay chồng chéo khắp mông của thiếu niên, cảm nhận được thân thể cậu run rẩy trong l*иg ngực, nghe tiếng bé con nhỏ giọng nức nở, trong lòng mềm nhũn.

Anh xoa nhẹ lên địa phương đã chịu nhiều trách phạt, an ủi bé cưng đang đau đớn.

"Bé ngoan, anh nhắc lại cho em nhớ. Nếu một lần nữa treo mấy từ không hay trên đầu môi. Anh sẽ không ngại đập, nát, mông, em, đâu."

Theo mỗi lần anh gằn giọng, một bàn tay mạnh mẽ lại giáng xuống vùng da thịt đã chịu nhiều thương tổn. Tôi oằn người, lưng giật bắn, tiếng gào kẹt ở cổ không thốt ra được, chỉ mấp máy môi mỗi khi đau đớn giáng xuống.

Cổ họng nghẹn ứ, mấy giọt nước mắt lập tức rơi xuống gò má. Đau tới mức tôi thậm chí còn hoài nghi chân mình đã bị đánh gãy.

Người con trai nâng thiếu niên dậy, cúi người hôn lên giọt nước mắt mặn chát của em, dịu giọng nói:

"Xong rồi, bé ngoan. Anh không đánh nữa, đừng khóc."

Tôi cuộn tròn trong lòng anh, như thú non tìm về tổ ấm, nức nở rấm rứt. Phía sau đau đớn tê dại, mỗi lần giật người đều vô cùng đau đớn. Hai mắt đẫm lệ, tôi không nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, chỉ biết chui vào nơi an toàn theo bản năng.

Anh ôm chặt tôi, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng, không ngừng lau nước mắt cho tôi, thì thầm:

"Đau lắm sao? Anh xin lỗi, bé ngoan đừng khóc nữa. Anh mua kẹo cho em nha?"

Tôi không nói gì, bàn tay bấu víu lấy áo anh. Dường như, đau đớn đã làm tôi nhớ ra một chút gì đấy. Nhưng cố nhớ, lại vẫn không nghĩ được chỉ.

Chỉ là một cảm giác nhỏ bé, hình như tôi đã biết anh từ lâu. Tôi yêu anh, và anh cũng vậy.

Như là mộng, cũng như là thực. Hư hư ảo ảo, nhưng lại tốt đẹp quá đỗi.

Anh có hơi cuống, xoa nhẹ lên bờ mông nóng hổi của tôi, mềm giọng xuống nước:

"Bé ngoan, bé ngoan ơi. Em đánh lại anh đi, được không? Đừng khóc nữa, anh đau lắm."

Người con trai nọ lộ ra biểu cảm gần như là thấp hèn, đáy mắt anh toàn là sự đau lòng, chứa chan đầy tình cảm chân thành.

Đó là thứ tình cảm của những người yêu nhau.

Sao giờ tôi mới thấy nhỉ?

Tôi ngước đầu, hai mắt đỏ bừng ướt sũng, môi mấp máy:

"Em yêu anh."

Người con trai ngây ngẩn một lúc, rồi lập tức đáp lại:

"Anh cũng yêu em, rất nhiều."

Tôi cười, lệ nhoà mi mắt. Lâu lắm rồi tôi mới có nhiều cảm xúc thế này, mà vui sướиɠ lại chiếm phần tất thảy.

Tôi bám lấy cổ anh, trao anh một nụ hôn đầy màu nước mắt.

Sau này, chúng ta sẽ càng tốt hơn.

Nắm tay, yêu nhau đến khi tóc bạc, tới khi nhìn hết mọi việc sự đời.

Sẽ sống cùng nhau, chôn chung một huyệt.