Một Đời

Chương 2: Ân hận

Warning: tra công.

"Nếu sau này em chết đi, anh hãy đặt cạnh mộ em một bông hồng trắng. Anh nhé?"

Giọng nói mềm mại của em vang lên bên tai, nhẹ như lông hồng, chạm vào tai tôi ngứa ngáy.

Tôi vẫn mải mê bận bịu với mớ công việc hỗn độn, tay không dừng bấm bàn phím máy tính, qua loa đáp lại một câu:

"Nói linh tinh gì đấy."

Hình như em đã khẽ cười một tiếng, rất lâu sau vẫn không đáp lại lời nào.

Mãi đến lúc tôi dọn dẹp tài liệu, ngã lưng ra giường nằm ngủ, em mới khe khẽ thốt lên vài chữ. Rất nhỏ, môi em mấp máy, nhưng tôi không nghe rõ được, tựa như giọng em đã hoà vào tiếng gió, bay đi mất.

Tôi không để trong lòng, quay lưng chìm vào giấc ngủ.

Giờ nhớ lại, hình như em đã bình thản nói rằng:

"Em nói thật đấy, anh à."

••

Ngày ấy, bầu trời rất trong xanh, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống mặt đường trải nhựa, nóng bức.

Tiếng lào xào của cây cối va chạm, đôi ba người đi đường tụm vào nhau nói chuyện. Thế giới vẫn bình thường như bao ngày.

Đến mức, khi nghe được tin em đã mất, tôi cảm thấy rất buồn cười. Một người đang yên đang lành, làm sao có thể chết đi?

Người trợ lý của tôi hạ mi mắt, thấp giọng nói:

"Giám đốc, cuộc phẫu thuật thất bại. Anh nên đến nhìn cậu ấy lần cuối."

Nụ cười của tôi khựng lại trên môi, đáy mắt chất chứa đầy hoang mang, khó hiểu. Tôi đáp lại, mang theo chút giận dữ:

"Trò đùa này không vui đâu."

Trợ lý nhìn tôi một lúc, khoé môi hơi cong, nhưng sắc mặt của cậu ấy đã tái hẳn đi:

"Tôi không đùa, thưa giám đốc. Anh nên đi ngay bây giờ."

Tôi sững người một lúc lâu, đại não vẫn chưa tiếp nhận được luồng thông tin ghê gớm này. Trước mắt như tối sầm, tôi không giữ vững được thân thể, loạng choạng ngã xuống chiếc ghế, lẩm bẩm:

"Tại sao?"

"Cậu ấy uống thuốc ngủ, năm mươi viên." Trợ lý nói, âm điệu hơi run rẩy, mang theo sự đau đớn khó nói thành lời.

"Tại sao?" Tôi lại ngước mắt hỏi lại, trí não như thụt lùi về đứa trẻ ba tuổi, chỉ biết lặp đi lặp lại thắc mắc của mình.

"Cậu ấy quá đau khổ. Chỉ vậy thôi." Trợ lý đã bình tĩnh lại, đưa tay gạt chút nước nơi khoé mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Tôi luôn cho cậu ấy những thứ tốt nhất..." Ăn, ở, mặc, phương tiện đi lại, tất cả đều là hàng xa xỉ, số tiền lên đến con số rất lớn, là món tiền nhiều người cả đời cũng không có được. Tại sao?

"Giám đốc, anh không xứng có được tình yêu của cậu ấy đâu." Trợ lý run rẩy đưa tay vào cặp, móc ra một xấp tài liệu, quăng thẳng vào mặt tôi, giọng điệu tức giận xen lẫn với nghẹn ngào:

"Cậu ấy đã bị trầm cảm nặng tận một năm trời. Một năm! Anh không hề hay biết, thằng khốn nạn."

Tới những chữ cuối, trợ lý đã gào lên, nước mắt cũng không kiềm được lăn dài trên khuôn mặt.

Cọc giấy đập vào mặt tôi, những cạnh giấy sắc nhọn cứa lên gò má đau đớn. Từng chữ mực đen in rõ ràng tình hình bệnh nhân trong mười hai tháng qua, chi chít những số liệu đâm vào l*иg ngực tôi, mạnh mẽ xé rách đáy lòng.

Hàng chữ cuối cùng có in rõ ràng, bệnh trầm cảm chuyển biến nặng dần.

Tôi không hề hay biết...

Rõ ràng, em vẫn như thường trước mặt tôi.

À không, hình như... đã rất lâu rồi em không nở nụ cười.

Em không còn hay vùi vào lòng tôi nũng nịu, cũng không còn khóc lóc mè nheo với tôi. Tôi tưởng rằng em đã trưởng thành,

hoá ra, chỉ có mình tôi thay đổi.

Tôi bất động nhìn tờ giấy, khoé mắt như nứt ra.

Trợ lý mạnh mẽ nắm cổ áo tôi lôi dậy, kéo tôi đi như kéo một con búp bê hỏng hóc. Cậu nói trong nước mắt:

"Đi thôi. Dù anh đếch xứng, nhưng trước khi chết cậu ấy chỉ muốn anh đến đưa tiễn lần cuối. Khốn đời thật."

Tôi cứ để mặc mình bị kéo đi, bị quăng vào ô tô, đầu óc trống rỗng.

Tôi vẫn chưa hiểu được sự việc tại sao lại thế này. Ngày hôm qua, em còn đang ngồi cạnh tôi ăn cơm, gương mặt dưới ánh đèn hết mực dịu dàng. Làm sao mọi chuyện lại thế này?

Xe dừng trước cửa bệnh viện, màu trắng lạnh lẽo khiến lòng tôi bỗng dưng sợ hãi. Tôi sợ đến mức mồ hôi lạnh toát đầy người, hai cánh tay không ngừng run rẩy, đôi chân khựng lại trước cổng bệnh viện, không dám tiến vào bước nào.

Trợ lý không có kiên nhẫn, lại tiếp tục túm tôi lôi vào. Ánh đèn bệnh viện sáng chói đâm vào mắt tôi, đau rát, chân bị kéo đi soàn soạt. Tôi không kiểm soát được thân thể, cũng như không khống chế được tâm trí của mình.

Cho đến khi nhìn thấy em nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt khép mi, màu môi còn trắng hơn cả giấy, tôi mới chợt vỡ oà.

Một luồng cảm xúc không tên đánh thẳng vào lòng, cuồn cuộn đào tim moi phổi. Tôi không còn chút sức lực nào, đôi chân buông lỏng rồi khuỵ xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống nền sàn hoa cương, âm thanh lớn đến doạ người. Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào, bởi mọi cảm xúc của tôi đã dồn hết lên người trên giường bệnh.

Em của tôi...

Cô gái đứng cạnh đang khóc nức nở, khoé mắt đỏ bừng. Cô là em gái của em, người thân duy nhất còn sót lại. Mọi lúc, cô em này đều rất ngưỡng mộ tôi, nhưng hôm nay, cô lại nhìn tôi với đôi mắt đầy căm hận.

Cô lao tới, nắm chặt lấy tóc tôi, không nương tay giáng một bạt tai thật mạnh. Giọng nói của cô run rẩy, từng âm từng âm đều xen lẫn đau đớn tột cùng:

"Đồ khốn này. Anh trả anh trai lại cho tôi!"

Tôi không đáp lại lời nào, cô gái lại đánh thêm một cái nữa, âm điệu vỡ vụn rít gào:

"Cái này là đánh thay cho anh của tôi. Anh đã hứa với tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy kia mà? Thằng khốn nạn, trả lời mau, anh điếc hay câm rồi? Anh đã làm gì anh trai tôi thế này..."

Nói đến lời cuối, cô lại không nhịn được gào khóc, khuôn mặt ngập tràn nước mắt. Cô nắm tóc tôi, thân thể lại không ngừng trượt dần xuống, tới khi ngồi bệt xuống sàn nhà, như một con robot đã cạn kiệt năng lượng.

"Anh không biết..." Tôi lẩm bẩm.

Đúng, tôi không hề hay biết gì cả, hay nói đúng hơn là không hề quan tâm. Tôi ở bên em, như một người thân thiết suốt nửa cuộc đời còn lại, đã thề nguyện sẽ chăm sóc em suốt đời suốt kiếp. Nhưng em ở cạnh tôi, bị căn bệnh quái ác hành hạ suốt một năm trời, tôi lại không hề hay biết...

Mỉa mai làm sao, tôi chết đi cũng không hết tội. Tôi, kẻ luôn biện lý do công việc bận rộn, công ty gặp khó khăn mà từng bước từng bước rời xa em, thực chất chỉ là một thằng chó đốn mạt mà thôi.

Tôi đã bị cuốn theo vòng xoáy của tiền bạc, bỏ quên tình cảm mình đã từng khắc cốt ghi tâm, bỏ lại mối tình mình quyến luyến suốt năm tháng xưa kia.

Em thực sự xui xẻo phải biết khi gặp phải tôi...

Em gái nhỏ trước mặt vẫn đang khóc, trợ lý bên cạnh cũng đỏ hai mắt. Nhưng tôi không chảy giọt nước mắt nào, tôi đâu xứng được khóc vì em. Tới phút cuối, cũng không cần giả mù mưa sa, rằng tôi có khóc đến mù mắt cũng không khiến em sống lại.

Thà rằng, tôi chết đi cùng em thì hơn.

Đợi tôi nhé, em ơi...

••

Tang lễ của em rất tĩnh lặng, không nhiều người đến.

Em không có nhiều bạn bè, hình như các mối quan hệ của em đều xoay xung quanh tôi, nhưng không có ai thật lòng.

Em gái của em từ chối tất thảy, cô muốn tang lễ của anh trai chỉ những người thực sự muốn đưa tiễn mới tới.

Em gái, tôi và trợ lý. Một tang lễ chỉ có ba người, ít ỏi vô cùng. Thậm chí, đến cả tôi còn suýt không được cho vô, nhưng em gái nghĩ tới lời cuối cùng của em, mới miễn cưỡng cho tôi bước vào.

Trước lúc quyết định chết, em nhắn tin cho em gái, bảo đừng gọi cho tôi, sẽ chậm trễ công việc. Em nói, đến lúc tang lễ kêu tôi một tiếng, để tôi đến đưa em lần cuối là được, vậy là em an lòng rồi.

Tới lúc chết đi, em vẫn yêu tôi tha thiết như vậy. Tôi có tài đức gì chứ, em ơi? Em yêu nhầm một thằng khốn như thế, sao em vẫn giữ vững được tình cảm của mình?

Hoá ra khi đau đớn tới mức chết lặng, con người ta sẽ nở nụ cười.

Tôi mua một đoá hoa hồng trắng, chỉ một bông thôi. Dù tôi đủ tiền mua hàng trăm, hàng triệu bông, tôi vẫn chỉ mua một.

Tôi đi vào vườn hoa, tự tay cắt bông hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất.

Hoa hồng có rất nhiều gai nhọn, tôi không đeo bao tay, lóng ngóng một hồi lại bị đâm đứt tay, giọt máu đỏ thẫm thấm vào một bên cánh hoa.

Tôi vứt đoá hoa xuống đất, lau tay qua loa rồi chạy tới vườn hoa khác. Những gì nhiễm bẩn không xứng với em của tôi.

Tôi đặt bông hồng trắng trước ngôi mộ lẻ bóng. Đây là bông hồng đẹp nhất trong thành phố này, do tự tay tôi cắt xuống, nâng niu đem nó từ vườn đến đây, vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ.

Vì em bảo chỉ một, nên chỉ một bông xuất hiện trước mặt em thôi. Tôi không dám làm trái lời em thêm lần nào nữa rồi...

Dẫu biết những thứ này chỉ là việc vô ích. Trước khi em chết thì không thèm quan tâm, tới lúc này lại hối lỗi bù đắp, hệt như những kẻ giả vờ đạo mạo.

Nhưng tôi không biết làm sao nữa, tôi không thể quay về quá khứ, cũng không thể đưa em trở lại.

Mảnh hồn tôi đã nát tan, một nửa theo em, một nửa chới với còn lại, lay lắt một hơi tàn.

Nhưng tôi sẽ xuống gặp em sớm thôi. Cho tôi cơ hội bù đắp cho em lần nữa, em nhé?

Gương mặt thiếu niên trong tấm hình nở nụ cười đẹp đẽ, rực rỡ như ánh ban mai trên bầu trời.

Em đừng vội đi đầu thai, chờ tôi một bước. Van cầu em, bé cưng của tôi.

••

Những ngày tiếp theo, tôi sống trong mơ hồ. Tôi làm di chúc phân chia tài sản, nửa quyên góp cho xã hội dưới tên em, một nửa còn lại chia cho ba tôi và cô em gái nhỏ của em.

Khi thủ tục làm xong một nửa, tôi nhận được tin báo quan tài của mình đã làm xong, phần mộ của tôi sẽ nằm cạnh em, để xuống đấy tôi có thể dễ tìm em hơn một chút.

Suốt bao lâu nay, lần đầu tôi có thể nở nụ cười. Tôi sắp được gặp lại em.

Cánh cửa văn phòng bật mở, người đàn ông trung niên lao như bay vào, mang theo một trận gió mạnh.

Một cái tát mạnh thẳng tắp rơi vào mặt, gò má tôi nóng bừng, đầu lệch sang hẳn một bên, dòng máu chảy dọc xuống khoé môi.

Cả đời người chưa từng ai có thể đυ.ng vào mặt tôi, mới gần đây đã bị tận hai người tát. Cuộc sống cũng nực cười thật, nhưng tôi sắp chết rồi, cũng không tính toán làm chi.

"Ba." Tôi liếʍ khoé môi đau xót, gọi một tiếng.

""Mày điên rồi! Vì một thằng con trai mà đòi sống đòi chết?" Ba tôi sửng sồ nói, gương mặt in đầy vẻ tức giận.

"Con xin lỗi. Nhưng đây là quyết định của con, mong ba chấp thuận. Số tiền con đã uỷ quyền cho ba, chắc hẳn đã đủ cho việc báo hiếu nửa đời còn lại." Tôi bình thản tiếp lời, không chút để ý trước những lời quát mắng trước mặt.

"Tao cần số tiền đó chắc?" Ba tôi nạt, ông đi lại trong phòng một lúc, hơi thở nặng nhọc.

Tôi không trả lời, lẳng lặng nhìn ông, không có ý định an ủi. Dù gì, danh hiệu ba con này cũng chỉ trên danh nghĩa.

Một lúc sau, có vẻ ba tôi đã nhịn hết nổi, gương mặt ông đỏ bừng, có vẻ hận sắt không thành thép. Ông rút ra chiếc thắt lưng da đắt tiền, đẩy tôi ngã ra bàn, thắt lưng đập vào cạnh bàn đau nhói.

Một trận mưa roi cứ thế trút xuống, hệt như những ngày tôi còn bé, phương pháp dạy con thô bạo lạc hậu này của ông đã làm tôi quằn quại đau đớn trên cả thể xác và tinh thần.

Nhưng đến lúc này rồi, tôi cũng không muốn tranh cãi thêm, muốn đánh thì cứ đánh. Đánh chết càng tốt.

Tôi cau mày, hứng chịu sự đau đớn vô tận phân bố khắp thân thể. Tôi có thể cảm nhận được da thịt dưới lớp trang phục mỏng manh đã sưng lên, bầm tím.

Thắt lưng da đánh với lực mạnh gây ra cơn đau rất khủng khϊếp, mồ hôi lạnh đã chảy dọc khắp gương mặt, hai tay tôi nắm chặt lấy cạnh bàn, đến mức hằn in vệt sâu.

Thắt lưng vẫn không dừng lại, phần thịt lưng rất mỏng, không ngừng bị tiếp xúc với lực đạo mạnh mẽ, tím tái sưng tấy, rồi nứt vỡ.

Có vài giọt ẩm ướt chảy xuống xương sống, tôi cau chặt mày, nỗi đau cắn xé da thịt làm tôi khổ sở khuôn nguôi, môi đã bị tôi dùng sức cắn nát, nhưng vẫn kiên cường không thốt lên tiếng kêu rên.

Bấy nhiêu đấy, có là gì so với vết thương lòng?

Tôi nhắm chặt mắt, mặc cho sự sát phạt dày xéo cơ thể mình.

Cho tới khi thắt lưng bị ba tôi ném đi, chất giọng ồ ồ của ông vang lên, mang theo hơi thở hổn hển:

"Nếu biết thằng kia chết đi, mày sẽ trở nên sống dở chết dở như vậy. Tao đã chẳng ép nó rời xa mày."

Nghe thế, tôi lập tức bật người dậy, vết thương bị cử động mạnh xé rách, đau đến thấu ruột gan, tôi cũng để mặc. Đáy mắt tôi rét lạnh, giọng nói cũng trầm khàn xuống mấy tông:

"Ba nói cái gì?"

"Tao bảo nó rời khỏi mày. Sao nào? Hai thằng con trai yêu nhau còn ra thể thống gì? Ai biết nó ngoan cố đến vậy, không thèm nghe lời tao nói. Đến giờ nó chết đi, tao còn chưa thở phào thì mày đã dở chứng đòi chết đi. Ngu vừa thôi con ạ."

Những lời trên là lời ba tôi thốt ra, ba ruột của tôi.

Vậy mà tôi không sớm nghĩ ra, em ấy, một người tích cực yêu đời đến vậy, không thể nào suy nghĩ đến chuyện tự tử được. Dù cho tôi có lạnh nhạt hơn, nhưng em có kiên nhẫn chờ tôi cả đời, chờ tôi quay đầu. Hoặc giả như em chờ không nổi, em sẽ bỏ đi, chứ không phải chọn cách kết liễu đời mình.

Dù tội nghiệt của tôi nhiều hơn tất thảy, nhưng ba tôi đã góp tay đẩy em vào vực thẳm.

Đó là một mạng người, ông đã ép chết một thiếu niên đơn thuần, tốt đẹp hiếm hoi trong xã hội này.

Khoé mắt tôi nóng lên, hoàn toàn tan vỡ, tôi rít lên, đầy đau đớn:

"Đấy là một mạng sống! Ông có còn là con người không?

Ông ta cau mày: "Con ăn nói với ba mình kiểu gì vậy?"

Tôi lắc đầu, bất lực nở nụ cười, nụ cười chứa đầy đau khổ:

"Ông không phải ba tôi. Từ bé đến lớn, ông chưa từng quan tâm tôi lấy một lần, chỉ có những trận đòn roi khi ông bực tức, khi tôi làm ông mất mặt. Ông chỉ coi tôi là một thứ công cụ, không hơn không kém. Ông đã cướp mất tuổi thơ của tôi, giờ còn lấy đi mất người tôi yêu. Ông... cút ra khỏi đây ngay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Tôi nói loạn xạ, thốt lên những ấm ức thời niên thiếu mà mình phải gánh chịu, những thứ mà tôi nghĩ mình sẽ chôn giấu cả đời trong lòng. Tới những âm cuối, tôi còn không kiềm được hét lên, khản đặc.

"Mày..." Ông ta run rẩy chỉ tay vào tôi.

"Cút!" Tôi đứng bật dậy, đẩy mạnh cơ thể đó ra khỏi phòng mình, khoá chốt cửa, rồi ngồi bệt xuống đất.

Cơn lạnh thẩm thấu vào da thịt, đau tới mức từng tấc da thịt tôi đều run rẩy kêu gào. Cơn đau đớn bóp nát tim phổi, đến mức hít thở cũng như chiếc kim đâm sâu vào lòng, nghẹn ứ.

Em là do tôi một tay đẩy xuống địa ngục.

Ba tôi bắt nạt em như vậy, mà tôi lại không hề quan tâm... em vừa chịu đựng áp lực của ba tôi, vừa bao dung cho sự lạnh nhạt của tôi. Một năm trời, em vẫn yêu tôi vẹn nguyên như lúc đầu.

Em quá đỗi kiên cường, lại vô cùng ngốc nghếch.

Tôi lôi ra tấm ảnh mình cất giấu trong ví, nơi ấy chất chứa một thiếu niên trẻ tuổi, nở nụ cười rạng rỡ, đẹp đẽ hơn cả đoá hoa đầu mùa. Thời gian như ngừng lại, bắt trọn nụ cười ấy trong khoảng khắc, mãi không thể trôi đi.

Tôi trân trọng vuốt ve tấm ảnh, dịu dàng sờ lên đôi mắt híp thành đường chỉ, hôn nhẹ lên tấm ảnh đầy thành kính.

Tội nghiệt của tôi, xin em cho phép kiếp sau làm trâu làm ngựa trả lại.

Tôi xé toạc đi tờ giấy di chúc gửi cho ba, chỉ để lại tên em gái em.

Mọi thứ đều đã hoàn thành, tôi gửi cho trợ lý một số tiền, cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc em một thời gian, để tâm đến em còn hơn tôi. Và, nhờ cậu ấy chôn tôi cạnh em.

Tôi nắm trong tay mớ thuốc ngủ, dịu dàng nở nụ cười, ôm chặt tấm ảnh trong tay. Tới lúc nhắm chặt mắt, vẫn không buông. Chọn cách chết giống em, tôi muốn mình cảm nhận nỗi đau đớn em đã phải chịu.

Cuộc đời của tôi chỉ toàn đau khổ, có mỗi em là tia sáng trong đời. Nhưng tôi không biết trân trọng, để em vụt mất trong lòng bàn tay.

Kết thúc cuộc đời, tôi giàu có, nhưng lại là kẻ trắng tay. Tôi từng có được tình cảm chân thành, nhưng lại chết đi trong đơn độc.

Âu cũng là tôi xứng đáng.

Tôi sinh ra trong đau khổ, chết đi cũng trong đau khổ.

Nhưng vì đã gặp được em, cũng gọi là có chút vui sướиɠ.

Hi vọng kiếp sau, có thể trở thành cành cây ngọn cỏ trong vườn nhà em, làm em vui vẻ.

Tôi chỉ cần vậy là đủ.

Một đời của tôi, trôi đi trong nỗi ân hận, và tấm ảnh của em rạng rỡ trong bàn tay.