Kim Chủ Đại Nhân Không Đáng Tin Cậy

Chương 10

Hà Hoa giận mà không dám nói, trong miệng ngậm một cái bánh bao yên lặng lui về phía Tư Mã Quỳ, lắp bắp nói: “Không có dưa chua thì thôi đi, đến cả màn thầu cũng lạnh ngắt, Chanh cậu quả nhiên không yêu tớ mà.”

Tư Mã Quỳ vỗ vỗ đầu cô ấy an ủi, rồi tự mình ăn một cái bánh bao: “Có cái ăn là tốt rồi, cậu thấy tớ còn chưa bao giờ kén chọn…” Vừa dứt lời, Tư Mã Quỳ đi thẳng vào phòng tắm, trên bàn vẫn còn chiếc bánh bao bị cắn dở một miếng, ừm, là nhân rau hẹ.

Rau hẹ là thứ tốt, nhưng đáng tiếc Tư Mã Quỳ từ nhỏ đã ghét nhất rau hẹ.

Thấy vậy, Lương Bì vốn đã duỗi móng vuốt về phía túi đồ ăn sáng liền lặng lẽ thu móng lại. Lộ Ninh mỉm cười đưa cho cô ấy hai chiếc bánh quẩy và một cốc sữa đậu nành: “Cậu cứ lo ăn phần của cậu, chuyện này không liên quan gì đến cậu hết.”

Lương Bì lập tức nhận ra điều gì đó, vừa cắn bánh vừa chỉ vào bánh xèo giòn hấp dẫn nhất trong túi: “Đây là món đặc biệt chuẩn bị cho Phái Phái à?”

Lộ Ninh cười: “Ừ, tớ đã cố ý bảo dì cho nhiều cay một chút!”

Lương Bì đầy thông cảm liếc nhìn Phái Phái trên giường, ừm, ớt cũng là thứ tốt, nhưng vấn đề là Phái Phái ăn ớt xong rất dễ cáu bẳn.

Lộ Ninh cũng không lo lắng mấy cô bạn này sẽ sớm tiết lộ bí mật cho Phái Phái, quả nhiên sau khi Phái Phái tỉnh lại, Lương Bì đưa dép, Tư Mã Quỳ đưa kem đánh răng, còn Hà Hoa chủ động đưa bánh xèo giòn còn hơi nóng cho cô ấy.

Phái Phái cầm bánh xèo giòn mà cảm động nước mắt nước mũi đầm đìa: “Vẫn là mấy cậu tốt. Ở nhà tớ mà uống say đến ngay cả ba mẹ ruột cũng ghét bỏ. Nhưng mấy cậu chẳng những không chê tớ, còn đặc biệt chuẩn bị bữa sáng cho tớ. Nếu một ngày nào đó tớ nghĩ luẩn quẩn trong lòng đi phẫu thuật chuyển giới, tớ nhất định sẽ làm bạn trai của mỗi người trong một ngày.”

Mọi người đồng loạt xua tay: “... Làm ơn đi hại người khác dùm đi!”

Phái Phái cắn một miếng lớn bánh xèo giòn, sau đó bị cay đến mức cả người nhảy thẳng từ trên giường xuống. Lương Bì lắc lắc ấm nước, phát hiện cả năm ấm đều trống rỗng, sau đó mới nhớ ra ngày hôm qua mọi người bận ăn liên hoan nên quên đi phòng nước lấy nước. Mắt thấy con bé Phái Phái nếu mà không uống nước rất nhanh sẽ xỉu đùng ra đất, Lương Bì đơn giản trực tiếp hứng nước dưới vòi nước máy rồi đưa cho Phái Phái.

Phái Phái uống nước xong ném ly nước đi, lập tức đi tới nhéo cổ Lương Bì: “Mấy đứa tồi tệ này, cho tớ ăn ớt cay cũng không biết chuẩn bị trước ly nước cho tớ, còn để cho ta uống nước máy, nhỡ đâu tớ uống phải thứ gì bẩn thỉu thì làm sao bây giờ? Tớ là đóa hoa của tổ quốc đấy, mấy cậu vùi dập hoa tàn thế này cũng không sợ tổ quốc tới tính sổ các cậu hả?”

Lương Bì đuối lý, ngoan ngoãn để cô ấy véo mình. Phái Phái véo xong Lương Bì lại đi tới véo Tư Mã Quỳ và Hà Hoa, Tư Mã Quỳ và Hà Hoa một bên trốn một bên phản bội đẩy Lộ Ninh ra chịu trận: “Phái Phái, cùng lắm chúng tớ chỉ xem là đồng phạm, đầu sỏ gây tội thực sự là Chanh. Bánh xèo giòn là cậu ấy cố tình bảo dì cho thêm nhiều ớt!”

Phái Phái lập tức làm động tác chỉ lan hoa giống Tây Thi: “Chanh, anh thật độc ác! Cho dù không nghĩ đến em, anh cũng nên nghĩ đến đứa con trong bụng em chứ? Nó chính là con ruột của anh đó! Sao anh có thể nhẫn tâm ra ta với con được!”

Lộ Ninh: “...Xem ra ớt thêm vẫn chưa đủ!”

Phái Phái lập tức thành thật.

Tư Mã Quỳ đợi đám người ầm ĩ xong, mới chậm rãi đề nghị: “Các đồng chí, dù sao hôm nay cũng không có tiết học, chúng ta cùng nhau dạo phố mua quần áo đi?”

Lương Bì mất hứng thú: “Tớ còn không có bạn trai, mua quần áo làm gì? Không đi.”

Phái Phái cũng có vẻ lười nhúc nhích: “Thời tiết nóng quá, đi dạo phố còn chẳng bằng ra chợ sau trường mua một quả dưa hấu rồi về ăn uống chơi game. Hơn nữa tối qua tớ cũng uống nhiều quá, bây giờ đầu vẫn còn đau lắm.”

Hà Hoa thẳng thắn hơn: “Kể từ khi tăng cân, tớ đã từ bỏ thói quen xa xỉ mua quần áo này rồi.”

Chỉ có Lộ Ninh không có trực tiếp từ chối, mà là cười hỏi Tư Mã Quỳ: “Sao đột nhiên muốn đi mua sắm?”

Tư Mã Quỳ gãi gãi đầu xấu hổ: “Ờ thì, ông già nhà tớ giới thiệu cho tớ một người, ông ấy nói là giáo viên đại học. Tớ đã xem ảnh người đó rồi, quả thực nhìn trông rất tuấn tú lịch sự. Tớ nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng đi gặp xem sao. Ngay cả khi xem mắt thất bại, ít nhất tớ có thể có thêm một người bạn đẹp trai đúng không! Nhưng mấy cậu cũng biết, con người tớ không có kinh nghiệm trong tình yêu, cũng không có kinh nghiệm xem mắt, nên tớ muốn mua một bộ quần áo tiếp thêm can đảm cho chính mình.”