Lộ Ninh không biết cảnh tượng cô giúp Ngôn Hề trong quán cơm đã bị người trong cuộc nhìn thấy, đương nhiên cho dù biết thì cô cũng không rảnh để ý tới, bởi vì giờ phút này cô đang tất tả ngược xuôi chăm sóc cho bốn con ma men trong phòng ký túc xá.
Lão đại Lương Bì là người uống nhiều nhất trong bốn người, nhưng cũng là người ít say nhất và ít rắc rối nhất. Cô ấy uống say xong trừ vài lúc thi thoảng lầm bầm rầm rì mấy tiếng, còn đâu suốt cả buổi chỉ nằm thẳng đơ trên giường.
Nhưng thông thường có người đỡ rắc rối nhất thì cũng sẽ có người lung tung lộn xộn nhất. Mà cái tên đau đầu nhất trong bốn con ma men này chính là lão nhị Phái Phái. Lúc trước trên đường đi học về, cô ấy thường xuyên đùa giỡn bạn nam cùng lớp hay giúp đỡ mình. Mà lúc này, khi trở lại ký túc xá, tên này lại càng lộ rõ nguyên hình. Đầu tiên là cuốn ga trải giường giả làm Bạch Nương Tử, sau đó lại ôm Lộ Ninh bắt đầu ê a hát Mẫu Đơn Đình.
Lộ Ninh thực sự bị cô ấy làm cho nhức đầu, trực tiếp tát cho hai cái, kết quả Phái Phái im lặng chưa đầy hai phút đột nhiên hát: “Tôi có thể chèo thuyền mà không cần mái chèo, tôi có thể chèo thuyền mà không cần hướng gió, bởi vì cuộc đời tôi, buộc chặt vào cơn sóng... Nhưng nước sông Hồng Hà, sóng xô sóng, sóng sau mạnh hơn sóng trước, sóng vỗ tôi vào bãi cát... Vậy là tạm biệt bạn ơi! Tạm biệt bạn tôi! Tạm biệt bạn tôi, tạm biệt, tạm biệt! Nếu tôi chết trong cơn sóng lớn, hãy treo tôi lên cây cao (số)... Nếu tôi chết trong cơn sóng lớn, hãy treo tôi lên cây cao (số)...”
Lộ Ninh khó khăn quay mặt đi, nhìn thấy Tư Mã Quỳ bên cạnh một tay chỉ vào bản đồ thế giới trên đầu giường, một tay ôm Hà Hoa đang say như chết, trìu mến nói: “Ái phi, nàng có thấy không? Cả mảnh đất này, chính là giang sơn trẫm giành lấy cho nàng, chỉ cần nàng không còn nhớ thương tên đàn ông A Tam bán cà ri bò Ấn Độ ở cổng trường, ngày mai trẫm sẽ đập nát một mảnh trăng đưa cho nàng? Sao? Không thích mặt trăng? Còn Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất thì sao?”
Hà Hoa: “… Hòa bình thế giới rất quan trọng, đừng lúc nào cũng hở một tí là đòi đánh gϊếŧ.”
Lộ Ninh nghe xong lời này gần như vui mừng đến phát khóc, không ngờ rằng trong toàn bộ ký túc xá ngoài mình ra còn có một người tỉnh táo khác, nhưng chưa kịp vui mừng quá lâu, cô đã nhìn thấy Hà Hoa đang véo phao bơi trên người, nũng nịu khóc thương nói: “Hoàng Thượng, thần thϊếp sợ rằng mình sắp lâm bồn…”
Tư Mã Quỳ bình tĩnh sờ lên mặt Hà Hoa: “Nói lời ngu xuẩn gì thế, ái phi nàng đừng quên, nàng cũng là một người đàn ông giống như ta, là đàn ông chân chính tay không tấc sắt!”
Hà Hoa: “Vậy tại sao ta lại cảm thấy buồn nôn?”
Tư Mã Quỳ: “Đúng vậy, tại sao? Chẳng lẽ là ghét bỏ vẻ bề ngoài của Lộ Ninh quá ghê tởm sao?”
Lộ Ninh yên lặng leo lên giường, cắm tai nghe, quyết định để mấy con người ấy tự sinh tự diệt.
Đêm nay là một đêm khó quên không chỉ đối với Lộ Ninh mà còn đối với các cô gái trong toàn bộ khu ký túc xá, cho đến khi Lộ Ninh đến căng tin mua bữa sáng vào sáng hôm sau, cô mới có thể nghe thấy đủ loại tin đồn về ký túc xá nữ đêm qua nghe thấy tiếng quỷ khóc.
Một cô gái ở cùng tòa nhà thậm chí còn chủ động hỏi Lộ Ninh: “Mọi người đều nói tối hôm qua nghe thấy động tĩnh kinh khủng, người trong phòng cậu có nghe thấy không?”
Lộ Ninh bình tĩnh liếc nhìn cô ấy: “Không, hôm qua phòng ký túc xá tớ ngủ rất sớm, chất lượng giấc ngủ của mọi người đều khá tốt, bốn người bọn họ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Đối phương tin là thật: “Ồ! Vậy không chừng là tiếng động phát ra từ tòa bên cạnh! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có lời đồn nói rằng trường chúng ta được xây trên nghĩa trang. Rõ ràng có nhiều chỗ khác để chọn mà tại sao trường lại muốn tranh giành đất với cả người chết? Đúng là nghĩ thôi đã thấy phát hoảng rồi!”
Lộ Ninh thuận miệng trả lời: “Tranh giành đất đai với người sống không chỉ tốn thời gian, công sức mà còn rất có thể tốn công vô ích, mà giành đất với người chết thì không phải lo mấy thứ này. Đại học A của chúng ta là muốn dùng hành động thực tế để nói cho chúng ta biết - khi còn có thể sống, cố gắng sống càng lâu càng tốt, dù sao thì cho dù chết đi, cũng chưa chắc có thể sống yên ổn.”
Đối phương ngây ngô gật đầu: “Nói như vậy, nhà trường đúng là đã phải suy nghĩ rất nhiều rồi!”
Lộ Ninh phụt cười!
Lúc Lộ Ninh mang theo một đống màn thầu, bánh bao, bột chiên, bánh xèo giòn trở về ký túc xá, ngoại trừ bạn học Phái Phái là người ồn ào nhất đêm qua vẫn còn đang ngủ, mọi người đều đã dậy.
Nhìn thấy bữa sáng trong tay Lộ Ninh, Hà Hoa là người đầu tiên vồ lấy, nhưng chỉ mới ba giây sau đã lập tức thay đổi: “Chanh, sao cậu chỉ mua màn thầu mà không mua dưa chua? Cậu không biết màn thầu với dưa chua mới là sự kết hợp tuyệt đỉnh cho một bữa sáng tiêu chuẩn sao?”
Lộ Ninh cười lạnh, lấy hết bánh bao trong túi ra đưa cho cô ấy: “Đừng nói nhảm nữa, ăn hết mấy thứ này cho tớ đi!”