Kim Chủ Đại Nhân Không Đáng Tin Cậy

Chương 7

Kết quả, lớp trưởng còn chưa kịp lên tiếng, Liễu Y Y ở một bên đã mỉm cười, tiếp nối cuộc trò chuyện: “Không cần đổi, coi như luyện tập cho tửu lượng tốt một chút, dù sao về sau đi công tác chắc chắn sẽ có lúc cần uống rượu, đến lúc đó cũng không thể không uống rượu được đúng không?”

Lục Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này của Liễu Y Y cũng có lý, cho dù cô không uống được thì mấy cô bạn trong ký túc xá cũng có thể uống, ít nhất đối phó với một Liễu Y Y cũng không thành vấn đề, vậy nên liền im lặng không nói gì thêm.

Sự thật chứng minh, Lộ Ninh không chỉ đánh giá cao tửu lượng của bốn con báo con này, lại còn xem nhẹ khả năng uống rượu của Liễu Y Y. Bởi vì sau khi uống hết hai thùng bia, cả một bàn chỉ còn đúng ba người tỉnh táo. Một người là Lộ Ninh toàn bộ cuộc chơi chỉ uống nước dưa hấu, người thứ hai là lớp trưởng đang đợi thanh toán và thu dọn đống lộn xộn, và người còn lại chính là người uống từ đầu đến cuối, càng uống càng tỉnh Liễu Y Y, thực sự không nhìn ra nổi cô ta đã uống hết bao nhiêu.

Lộ Ninh nhìn năm tên đã say mèm ngã trên bàn, trong tích tắc chỉ cảm thấy nẫu hết cả ruột, đặc biệt nghĩ đến bản thân đêm nay một thân phải chăm sóc cho bốn con ma men, càng nghĩ càng thêm sầu.

Lớp trưởng chạy đến quầy thanh toán hóa đơn xong, sau đó lại quay về dặn dò Lộ Ninh cùng Liễu Y Y: “Chúng ta có ba người, không có cách nào đưa năm con ma men này về ký túc xá. Như này đi, hai người các cậu trước tiên cứ ở lại đây để ý bốn bạn nữ, tôi đưa ủy viên học tập của chúng ta về ký túc xá nam trước, xong tôi sẽ gọi hai tên con trai đến dìu mấy cậu ấy về.”

Lộ Ninh trịnh trọng gật đầu: “Tráng sĩ, xin hãy đi nhanh về nhanh!”

Sau khi lớp trưởng đỡ ủy viên học tập đi về, Lộ Ninh cùng Liễu Y Y nhìn bốn người đang gục trên bàn mà không nói một lời. Tình cờ là TV trong quán ăn đang phát tin tức địa phương của thành phố Z, nên trọng tâm của hai người họ không hẹn mà cùng dời ánh mắt lên TV, sau đó trùng hợp thế nào hai người lại nhìn thấy Ngôn Hề xuất hiện trên TV.

Lý do Ngôn Hề xuất hiện trong chương trình là vì anh được mời tham gia họp báo trao đổi dự án kinh tế và thương mại được tổ chức hàng năm tại thành phố Z. Là một tài năng trẻ tuổi nổi tiếng ở thành phố Z, giá trị con người của Ngôn Hề không những nâng lên như diều gặp gió mà còn trở thành đối tượng kết hôn được khao khát nhất của tất cả phụ nữ trẻ độc thân và chưa lập gia đình ở thành phố Z. Nghe nói lúc trước một cơ quan báo chí nào đó ở thành phố Z đã đăng một bài trắc nghiệm khảo sát, xếp Ngôn Hề cùng với một ít tiểu thịt tươi để các cô gái độc thân lựa chọn, kết quả là Ngôn Hề thắng lợi tuyệt đối, mà lý do chiến thắng là “Mấy tiểu thịt tươi chỉ có thể giả làm tổng tài, còn Ngôn Hề là tổng tài hàng thật giá thật.”

Sự thật là, mặc dù chuyên ngành chính trên trường của Lộ Ninh là quản lý tài chính nhưng mỗi lần nhìn thấy mấy hội nghị kinh tế thương mại như thế này, cô đều trực tiếp chuyển kênh. Suy cho cùng, hội nghị kiểu này nhìn có vẻ nhàm chán dài dòng, chưa kể mỗi lần tham gia hội nghị kinh tế thương mại này cũng chỉ có mấy nhóm người chuyên gia hoặc giám đốc các thứ, mà nói đến vẻ ngoài của họ thì, thật sự xin lỗi.

Có lẽ tổ quay phim và hậu kỳ của chương trình này cũng có suy nghĩ giống Lộ Ninh, nên máy quay thỉnh thoảng sẽ nhắm ngay vào Ngôn Hề ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Mặc dù toàn bộ quá trình Ngôn Hề chỉ mím môi mỏng, lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc, nhưng khuôn mặt trẻ trung tuấn tú trong bộ vest đen vẫn khiến anh trở thành người bắt mắt nhất trong đám đàn ông trung niên hoặc là mập hoặc là hói.

Đến ngay cả người từ trước đến nay chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài, chỉ coi trọng tâm hồn sâu sắc như Lộ Ninh cũng không thể không thừa nhận, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông Ngôn Hề này, đều cảm thấy anh còn đẹp trai hơn cả so với lần trước.

Đợi đến lúc Lộ Ninh thu ánh mắt hoa simp của mình lại, phát hiện Liễu Y Y vẫn giống như đang suy tư mà đánh giá mình, hơn nữa còn chẳng biết đã dùng ánh mắt ngẫm nghĩ này nhìn cô bao lâu rồi.

Lộ Ninh đột nhiên có chút chột dạ: “... Có chuyện gì thế?”

Liễu Y Y mỉm cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới một việc. Lúc trước vì muốn đến phỏng vấn tại tập đoàn Ngôn Hề, nên tôi có chủ động lên mạng tìm kiếm qua thông tin về Ngôn Hề, phát hiện Ngôn Hề hình như là người của thành phố Ninh, nếu tôi nhớ không lầm thì cậu cũng là người thành phố Ninh đúng không?”

Lộ Ninh gật đầu: “Đúng vậy!”

“Vậy cô đã gặp Ngôn Hề từ trước đây rồi sao? Hay là nói, lúc trước cô ở thành phố Ninh đã quen biết Ngôn Hề rồi?”