Chạng vạng, hai bên đường chính trong đại học A đều bày đầy hàng quán vỉa hè đủ mọi kiểu dáng, có người bán sách, có người bán quần tất nữ, có người bán quần áo, giày dép mũ nón, có người bán đồ điện tử, còn có cả bán xe đạp... Nhưng dễ thấy nhất vẫn là gian hàng của phòng Lộ Ninh.
Điều đáng chú ý không phải là những gì đang được bán, mà là nhóm người đang bán đồ.
Lão đại Lương Bì bán một số mặt hàng thể thao, bao gồm đồng phục taekwondo, găng tay đấm bốc, giày trượt patin, bóng đá và bóng rổ,... Phong cách bán hàng của cô ấy sảng khoái dứt khoát như nắm đấm của mình, nói tới nói lui cũng chỉ hai câu: “Mua hay không? Mua thì 50 tệ, không mua thì next.”
Lão nhị Phái Phái bán sách giáo trình chuyên nghiệp, chỉ thấy cô ấy một bên bận rộn trưng bày những cuốn sách chuyên môn mới toanh của mình, một bên lấy mùi xoa lau những giọt nước mắt không tồn tại: “Tâm trạng của tôi lúc này đây, chỉ có thể dùng một câu “Một nỗi buồn thương vương vấn trong lòng” để hình dung. Ôi, những cuốn sách chuyên ngành này là món ăn tinh thần của tôi. Chúng ghi lại cuộc sống đại học tuyệt vời và bốn năm tuổi trẻ và bất khả chiến bại nhất của tôi. Nhưng bây giờ tôi muốn nói lời tạm biệt với những cuốn sách này, nghĩ lại mà khiến lòng người thổn thức... Ôi chao, vị tiểu học muội này nhìn có vẻ là người có văn hóa, như này đi, chị sẽ bán rẻ hơn cho em, lúc đầu là mười tệ một cuốn, bây giờ là hai cuốn mười lăm tệ, thế nào?”
Còn trước mặt lão tam Tư Mã Quỳ là cả một hàng notebook, đương nhiên thứ cô ấy bán không phải máy tính mà là thẻ game: “Có muốn mua thẻ game không? Cái gì, không cần? Vậy có muốn nói chuyện yêu đương với đàn chị đây không? Cái gì, này cũng không cần? Ha, đàn em này, không phải, tôi nói cậu đấy, cậu vào đại học vừa không chơi game lại còn không yêu đương, thế cậu vào đại học làm gì?”
Lão tứ Hà Hoa bán quần áo: “Rớt nước mắt bạn lỗ sập sàn, rớt nước mắt bán lỗ sập sàn… Quần áo đồng giá mười đồng, tất cả đều đồng giá mười đồng, mọi người mua một không sợ lỗ hai không sợ hàng pha ke… Mấy em gái ơi, đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Mấy em gái, cho chị xin miếng cơm manh áo đi mà, dù sao ngày hôm nay là chị ngày hôm sau là mấy đứa mà…”
Tất cả những người xem không rõ chân tướng: “...” Mấy đàn chị khác lập quầy hàng là đòi tiền, mà mấy đàn chị này bày hàng là muốn đòi mạng hả!
Lục Ninh một đường chạy theo: “...” Cũng may cô sắp tốt nghiệp rồi, nếu không mặt cô thực sự không đủ dày để tiếp tục đến trường mà.
Năm người mở hàng vỉa hè trong suốt một tuần, sau cùng bán cũng được tàm tạm, tiền bán hàng gộp lại vừa đủ đập phá một bữa no nê trong quán ăn ở cửa sau trường học.
Nếu ý trời đã như thế, vậy thì không thể làm trái ý được rồi. Vậy nên mấy tín đồ sành ăn tính toán, dứt khoát lưu loát đi thẳng đến quán cơm nhà ở cửa sau trường.
Nhờ truyền thống tốt đẹp về chất lượng cao và giá rẻ của quán cơm này, dùng một chút tiền ít ỏi cũng có thể gọi ra được một bàn đầy đồ ăn. Ngoài ra, Lương Bì còn tự móc tiền túi mình ra đặt mua cả một thùng bia và một chai nước ép dưa hấu lớn.
Kết quả năm người vừa mới chuẩn bị động đũa lại ngoài ý muốn đυ.ng phải lớp trưởng, ủy viên học tập cùng Liễu Y Y đến nơi này ăn cơm. Thật ra ở đây gặp người quen cũng không có gì quá ngạc nhiên, dù sao trừ ăn ở căng tin ra, sinh viên đại học A mỗi khi liên hoan tới tới lui lui cũng chỉ ăn ở mấy quán ở sau cổng trường này. Điều thực sự khiến mấy người Lộ Ninh ngạc nhiên là Liễu Y Y đề nghị ngồi chung bàn.
Phải biết rằng, Liễu Y Y trông giống như một thần tiên tỷ tỷ không nhiễm khói lửa bụi trần, theo như lời của Phái Phái, đến ngay cả việc ăn trong căng tin Liễu Y Y cũng có thể làm ra được cái vẻ thưởng trà xem hoa.
Mặc dù mấy người Lộ Ninh đều tự nhận rằng không phải người chung đường với Liễu Y Y, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp, hơn nữa ngày thường cũng có xã giao với lớp trưởng và ủy viên học tập, vì vậy Lương Bì, với tư cách là chủ trì buổi tối hôm nay, đã thay mặt ký túc xá 531 vui vẻ đưa ra quyết định: “Bà chủ Bé Mập, vui lòng thêm ba cái ghế và ba bộ bát đũa vào bàn của chúng tôi.”
Sau khi ngồi xuống lần nữa, bên trái Lộ Ninh biến thành Liễu Y Y, bên phải là lớp trưởng.
Sau khi liếc nhìn những món ăn đã được đặt sẵn trên bàn, lớp trưởng lại cầm thực đơn sảng khoái gọi thêm một con vịt quay, một đĩa đậu hũ gạch cua, một đĩa thịt heo cắt sợi cùng một đĩa thịt rang... Cuối cùng nghĩ thế nào lại gọi thêm một thùng bia nữa.
Tuy rằng bốn năm đại học, Lục Ninh không thể nói là không uống rượu, nhưng tửu lượng nhiều nhất chỉ có thể uống một hai chai bia, lại còn xét đến việc những người có mặt ở đây hầu hết đều là con gái, cô không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ lớp trưởng một câu: “Hay là đổi bia sang thành nước ép trái cây được không.”